Đừng nên gặp lại - Chương 51



Doãn Ước rùng mình, vịn lấy cánh cửa.

Cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Kỷ Tùy Châu vừa quay lại nhìn đã bắt gặp gương mặt

hoảng sợ của Doãn Ước. Anh nhíu mày, lập tức thả lỏng, gật đầu với cô:

- Lại đây ngồi.

Doãn Ước không dám đi lên. Nếu Phương Thành Tựu lúc trước còn làm cô ôm một tia hy

vọng, hiện tại người đàn ông này trong mắt cô hoàn toàn biến thành một tên liều mạng.

Anh ta lại muốn nổ banh tòa nhà này!

Cô cảm thấy những câu mình an ủi y tá Phạm đều là trò cười. Cô lắc đầu với Kỷ Tùy

Châu, xoay người lui về phòng. Trịnh Đạc thấy mặt cô tái nhợt, liền hỏi:

- Sao vậy?

- Không sao.

- Có phải Phương Thành Tựu…

Lời còn chưa dứt, trên tay liền cảm thấy tê rần. Cúi đầu thấy Bạch Lục đang níu tay mình,

gương mặt nhăn nhó đến cực hạn. Anh nhủ thầm, người phụ nữ này thật xấu tính, quả thực không

thể sánh được với Doãn Ước. Bây giờ anh phải nhẫn nại đỡ đẻ cho cô ta, còn phải nghe cô ta la

lối.

Nếu đổi lại là Doãn Ước, nhất định sẽ không như vậy.

Lòng tốt của Trịnh Đạc khi đụng phải Bạch Lục, gần như tan thành mây khói. Bạch Lục lại

không nhìn thấy sắc mặt của anh, một lòng thầm nghĩ phải mau mau sanh đứa bé này ra. Nếu

không có lẽ cô sẽ phải chết ở trên giường. Nhưng cơn đau này rốt cuộc phải kéo dài đến lúc nào?

Hai mắt cô vô thần nhìn Doãn Ước, trong mắt là vẻ cầu cứu, Doãn Ước lại không tiếp thu

mau chóng như trước nữa. Cô đang ngẩn ngơ, nghĩ chuyện thuốc nổ vừa rồi Kỷ Tùy Châu nói.

Nghĩ đến cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng kéo tay áo của Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc lập tức bỏ lại Bạch Lục, đi đến một bên căng thẳng nhìn cô:

- Sao vậy, em có chỗ nào không khỏe à?

Anh muốn đưa tay sờ trán Doãn Ước, nhìn thấy găng tay mình toàn là máu, định tháo bỏ,

Doãn Ước lại đưa tay ngăn anh:

- Đừng, Bạch Lục còn cần anh.

- Nhưng anh càng lo lắng cho em hơn.

- Em không sao. Chỉ là em muốn nói với anh một tiếng, thứ vừa rồi Phương Thành Tựu

kêu anh mang lên chính là thuốc nổ và bom. Em lo anh ta sẽ có hành động điên cuồng. Chúng ta

cùng nhau tính toán, nếu anh ta không định thả người, chúng ta phải nghĩ cách cướp lấy súng của

anh ta, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở đây.

- Em yên tâm đi- Trong mắt Trịnh Đạc lóe sáng- Có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để

em xảy ra chuyện. Anh và Kỷ Tùy Châu liên thủ, ít nhiều gì cũng có phần thắng. Cùng lắm thì,

cùng lắm thì anh…

- Anh đừng nói vậy, em không hề hy vọng anh tìm cái chết vô nghĩa. Thật sự vừa rồi anh

không nên quay lại, phải chạy càng xa càng tốt mới đúng.

Trịnh Đạc cười khổ, sao anh có thể không quay lại. Để một mình Doãn Ước ở đây, so với

ở lại đây tìm chỗ chết càng khó chịu hơn. Lúc ấy anh vừa xuống lầu đã bị một đám đặc công vây

quanh, gần như bị kéo đi. Anh mất rất nhiều sức lực mới có thể thoát khỏi vòng vây của họ,

thuyết phục họ để anh đi lên. Khoảnh khắc được cho phép, anh đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc mang theo túi lên lầu, trong lòng anh có chút khiếp sợ. Vốn tưởng rằng mình chỉ có

một chút tình cảm với Doãn Ước thôi, không ngờ bất tri bất giác, tình cảm đã sâu đến vậy.

Anh không có cách ôm Doãn Ước, chỉ có thể khom người kề sát vào mặt cô. Anh vốn định

hôn môi cô, nghĩ nghĩ lại chuyển thành hôn nhẹ lên trán.

Mặc dù chỉ vậy, cũng khiến Doãn Ước xấu hổ. Tình cảnh nào rồi, còn ở trước mặt y tá

Phạm và Bạch Lục làm chuyện này…

Doãn Ước mất tự nhiên lui về sau mấy bước, né Trịnh Đạc, đi đến bên giường đút cơm cho

Bạch Lục. Bất luận thế nào cô ấy cũng phải ăn một chút. Bạch Lục vừa khóc vừa gian nan nuốt

cơm, cuối cùng lại mắc nghẹn đến ho khan.

Cơn ho này đã nhắc nhở Trịnh Đạc, anh lại đi đến bên giường, đưa tay xem đồng hồ. Anh

đang tính khoảng cách cơn đau của Bạch Lục, lúc này có lẽ khoảng nửa phút một lần, đã rất dày

đặc rồi.

Kết quả kiểm tra cổ tử cung cũng cho thấy, cửa mình đã mở bảy ngón tay, anh cũng không

có kiên nhẫn đợi tiếp nữa, bắt đầu chỉ dẫn Bạch Lục dùng sức thế nào, thuận tiện kêu y tá Phạm

mang kéo đến.

Anh muốn rạch tầng sinh môn cho Bạch Lục, nhưng rất khó tìm được kim may lại. Bạch

Lục vừa nghe đến kéo liền căng thằng, cầm tay anh hỏi:

- Anh định làm gì?

- Cắt cuống rốn.

- Anh sẽ không rạch của tôi chứ.

Nỗi lòng Trịnh Đạc bị vạch trần nhưng mặt anh không hề biến sắc:

- Tôi sẽ cố gắng không rạch, nhưng phải xem tình hình cụ thể đã. Mặt khác, nếu không

rạch, cô cũng có khả năng tự rách, cô chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.

Y tá Phạm mang kéo đến, Bạch Lục vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, đây là thứ cô dùng để

cắt đồ ăn vặt mà, trên đó vẫn còn dính nước mơ nữa.

- Chỉ tìm được cái này thôi.

- Nghĩ cách tiệt trùng đi- Trịnh Đạc dặn cô.

- Nhưng bác sĩ Trịnh à, lỡ như rạch tầng sinh môn hoặc tự rách, trong phòng không có

dụng cụ khâu lại.

- Thử vậy, ngộ nhỡ gặp may thì sao- Trịnh Đạc nhắm mắt khẽ thở dài- Đứa bé không thể

cứ ở trong bụng cô ấy được, lâu mà không chịu ra tình huống có thể sẽ rủi ro hơn nữa.

Y tá Phạm vẻ mặt đồng tình nhìn Bạch Lục, nghĩ thầm cô ấy còn chưa biết gì. Tuy rằng

hiện giờ y học đã phát triển, nhưng sinh sản luôn có nguy hiểm nhất định. Trong phòng bệnh

thiếu thốn cơ sở vật chất thế này, ngộ nhỡ có gì xảy ra, hậu quả không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhìn thế này, y tá Phạm lại thấy mình may mắn.

Bạch Lục không nghĩ gì nhiều, niềm vui sướng khi đứa bé sắp chào đời khiến cô quên hết

tất cả. Cho dù tương lai mù mịt, ít ra có thể khiến cô không còn đau nữa là được rồi.

Khi người phòng trong đang gấp rút nghênh đón một sinh mạng mới sắp chào đời, thì hai

người đàn ông ở phòng ngoài cũng đang vội vàng. Phương Thành Tựu quan sát Kỷ Tùy Châu,

ném cái túi đến trước mặt anh:

- Thứ này không làm khó được anh nhỉ.

Loại bom tự chế đơn giản này trước kia Kỷ Tùy Châu từng nhìn thấy, lại không ngờ rằng

có một ngày chính tay anh sẽ đặt nó khắp căn phòng. Anh quơ hai tay bị trói:

- Ít nhất cũng cởi trói cho tôi chứ.

- Không được, anh lợi hại quá, tôi chẳng yên tâm đâu. Anh cứ để vậy mà làm từ từ đi, tôi

không gấp, mấy người có vẻ gấp hơn đấy.

Kỷ Tùy Châu rốt cuộc cũng muốn chửi mẹ kiếp. Nghĩ tới Doãn Ước còn bên trong, anh cố

nhịn. Lúc anh ở đây bố trí thuốc nổ, nghe thấy Phương Thành Tựu lại gọi điện nói chuyện với bên

bệnh viện. Anh ta nói tình hình nơi này với đối phương, rồi đắc ý cười rộ lên.

- Tôi biết người của các ông ở xung quanh đây rồi, tôi khuyên ông vẫn nên kêu họ đi đi.

Đến lúc đó tôi nhấn kíp nổ, tất cả mọi người đều tiêu đời. Tôi cũng không muốn làm vậy, tôi

muốn nói chuyện với viện trưởng. Nói chuyện gì à… Tôi phải nói với ông ta, ca phẫu thuật đó

không phải lỗi của tôi, vụ này không thể để mình tôi gánh. Có vấn đề gì thì đi tìm cháu gái của

ông ta đi, nếu không phải cô ta khi làm trợ thủ đưa sai dụng cụ, tôi cũng sẽ không phạm sai lầm

như vậy. Bây giờ nói với tôi những chuyện này vô ích thôi, gọi viện trưởng tới đây, tôi phải mặt

đối mặt nói chuyện với ông ta.

Kỷ Tùy Châu nghe xong quả thật tức cười, viện trưởng là loại người tiếc rẻ mạng sống như

vậy, sao có thể lấy thân ra mạo hiểm. Huống hồ khi đã biết trong phòng chất nhiều thuốc nổ như

vậy, ông ta lại càng không có khả năng đến đây.

Nhân vật lớn luôn rất tiếc mạng sống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỷ Tùy Châu bắt đầu tìm kiếm con đường đột phá

khác. Trong lòng anh rõ, bên bệnh viện không thể vì họ mà nhả người ra, dù sao khi bọn họ chết

hết, trách nhiệm cuối cùng cũng chỉ đổ hết lên đầu Phương Thành Tựu. Anh rất hiểu suy nghĩ của

mấy người này.

Vì thế anh khuyên Phương Thành Tựu:

- Hay là anh tiết kiệm chút nước bọt đi, ngồi xuống chúng ta cùng nghiên cứu.

- Nghiên cứu cái gì?

- Nghiên cứu xem anh làm sao an toàn rời khỏi chỗ này.

- Anh cảm thấy tôi còn khả năng rời khỏi đây sao?- Trong mắt Phương Thành Tựu ánh lên

vẻ chần chừ.

- Ít nhất còn đáng tin hơn việc anh bảo viện trưởng đến đây. Họ sẽ không đến đâu.

- Anh biết rõ nhỉ.

- Chẳng phải anh cũng rõ hay sao? Anh đã dùng đến thuốc nổ rồi, họ sao dám đến chứ.

Nếu tôi là anh thì sẽ không làm việc thừa thải nữa, anh vác mấy thứ này đến đây không thấy mệt

à?

Đương nhiên là mệt, hơn nữa anh còn nhìn thấy có bảo vệ đi tuần, hoảng hốt ném túi vào

bồn hoa dưới lầu. Hiện giờ vất vả mới cầm lên đây được, anh sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Nhưng Kỷ Tùy Châu cũng là nói thật, hành động ngu xuẩn tự phát này của Phương Thành

Tựu, ngược lại chỉ tự dồn bản thân vào đường cùng mà thôi.

Phương Thành Tựu có hơi loạn, không biết có nên tiếp tục trao đổi điều kiện với những

người kia nữa hay không. Phòng trong truyền đến vài tiếng cổ vũ, thân là bác sĩ anh ta cũng biết

Bạch Lục đang dùng sức sinh con.

Bình thường không cảm thấy thế nào, lúc này nghe vào lại vô cùng chói tai. Anh ta chán

ghét âm thanh của những người này, lại chán ghét chính bản thân mình. Vì để được an toàn, anh

ta đã kéo một sản phụ vô tội vào chuyện này.

Loại mâu thuẫn này đan xen trong lòng anh ta, để anh ta hoàn toàn mất thăng bằng. Kỷ

Tùy Châu còn định khuyên nhủ anh ta thêm, lại phát hiện anh ta đột nhiên đứng phắt dậy, cầm

súng vọt vào phòng trong.

Trong này, bốn người họ đang đồng tâm hiệp lực giúp đỡ đứa bé chào đời, bị Phương

Thành Tựu đột nhiên xông vào dọa hết hồn. Bạch Lục lúc này đang ra sức rặn, nghe được tiếng

động liền ngẩng đầu nhìn, vừa thấy vậy liền sụp đổ, đau đớn làm cô thét lên, đứa bé vất vả lắm

mới lú ra được một chút, lại lần nữa thụt trở vào.

Trịnh Đạc căm tức chửi một riếng, hét lên với Phương Thành Tựu:

- Mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn làm gì?

- Tôi muốn các người câm miệng hết cho tôi.

Bạch Lục hoàn toàn suy sụp, bắt đầu khóc lớn. Cô sợ hãi lâu lắm rồi, lúc này đã không còn

khống chế được. Cô càng khóc Phương Thành Tựu lại càng nổi điên, không ngừng đập báng súng

vào tường, kêu cô im lặng.

Bạch Lục không thèm nghe, khóc càng lớn tiếng hơn. Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc

và tiếng đập vào tường của hai người họ. Kỷ Tùy Châu ở bên ngoài nghe mà nhức đầu, đi vào

trong muốn khuyên Bạch Lục vài câu. Vừa mới bước vào liền nhìn thấy Phương Thành Tựu mất

khống chế giương súng lên, nhắm ngay bụng của Bạch Lục.

- Nếu mày còn khóc, tao sẽ khiến cả đời này của mày không khóc được nữa.

Tựa như mồi lửa châm vào kíp nổ, mấy người ở đây cũng không kịp suy nghĩ gì, Doãn

Ước ở gần Bạch Lục nhất theo bản năng nhào đến che chắn người cô, Kỷ Tùy Châu lại chạy đến

ôm chầm lấy cô, kéo cô nằm sấp xuống sàn.

Tiếng súng vang lên trong phòng, chấn động đến da đầu Doãn Ước run lên. Cô ngã mạnh

xuống sàn, được Kỷ Tùy Châu ôm chặt vào lòng.

Cô sợ hãi, hồi lâu cũng không động đậy, bên tai chỉ còn tiếng hít thở của người nọ, giống

như bao trùm lấy cô. Tiếng động qua đi là yên lặng khôn cùng, cho đến khi một tiếng rầm vang

lên, hình như có người ngã xuống, theo đó là tiếng hét của phụ nữ.

Phản ứng đầu tiên của Doãn Ước là Kỷ Tùy Châu bị thương, cô vùng vẫy định ngồi lên,

khóc lóc hỏi anh:

- Anh sao rồi, có bị thương không?

- Không có- Giọng Kỷ Tùy Châu nghe rất bình thường, Doãn Ước vẫn còn lo lắng, chật

vật ngồi dậy sờ loạn lên người đối phương.

- Thật sự không sao à?

- Không sao, viên đạn không bắn trúng anh.

- Vậy là ai…

Doãn Ước ngẩn ra, cô đã lờ mờ hiểu được. Tiếng thét vừa rồi là của y tá Phạm, người bị

bắn trúng sẽ không thét lên như vậy, mà Bạch Lục đang nằm trên giường, cho dù trúng đạn cũng

sẽ không phát ra tiếng kêu như thế.

Khả năng còn lại chỉ có một.

Cô mau chóng đứng lên, vọt đến quỳ xuống bên cạnh Trịnh Đạc. Anh cứ vậy nằm trên sàn,

hai mắt nhắm nghiền hơi thở mong manh, dưới người anh có máu trào ra không ngừng, rất nhanh

chảy đến bên người cô, thấm ướt quần cô.

Cảnh tượng này làm cô nhớ đến Tùy Ý, nhớ đến Chung Vi. Cuối cùng cô cũng không

khống chế nổi mình, điên loạn khóc lớn lên.

***

Sự kiện uy hiếp con tin ở bệnh viện, cuối cùng kết thúc trong tay Kỷ Tùy Châu.

Phương Thành Tựu bắn phát súng đó xong có hơi thất thần. Khi Doãn Ước nhào đến Trịnh

Đạc, Kỷ Tùy Châu thậm chí nhìn thấy anh ta muốn chạy đến cứu người. Chỉ là cơ hội ngàn năm

có một như vậy, Kỷ Tùy Châu giãy thoát khỏi dây trói trên tay, chạy đến tung một đấm đánh bại

anh ta, tức khắc đoạt lấy khẩu súng trong tay Phương Thành Tựu.

Đặc công bên ngoài sau khi nghe thấy tiếng súng thứ hai vang lên cuối cũng nhận được

mệnh lệnh, đột phá cửa phòng, cảnh sát vũ trang vác súng đứng chật ních cả căn phòng, bao vây

lấy mấy người họ.

Doãn Ước đã hoàn toàn rối loạn, chuyện này đã bóp nghẹt cô, thậm chí còn hơn cả sự kiện

dồn dập năm đó em trai cô giết người. Một vài đoạn của sự việc này, cô thậm chí quên mất một

thời gian.

Ví dụ như cảnh sát sau khi ập vào đã làm gì, ai mang Phương Thành Tựu đi, ai chăm sóc

Bạch Lục. Con của cô ấy rốt cuộc sinh vào lúc nào, càng không bàn đến y tá Phạm, thậm chí là

Kỷ Tùy Châu, hết thảy như đột nhiên bị xóa đi trước mặt cô, chuyện duy nhất cô còn nhớ chính là

Trịnh Đạc nằm giữa vũng máu.

Anh được người ta nâng lên cáng, được đẩy vào phòng phẫu thuật. Người nhà họ Trịnh

gấp rút chạy đến, có người khóc lóc, có người mắng mỏ, lộn xộn đến kỳ lạ.

Doãn Ước chỉ cảm thấy mệt quá, mệt đến dựa vào tường không nhúc nhích nổi. Không

biết qua bao lâu, có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy người cô, mang cô rời khỏi đó.

Cô bước vài bước rồi ngoảnh lại, như tự nói với mình hoặc như nói với đối phương:

- Anh để em chờ đi.

- Chờ cũng vô ích, em nghỉ ngơi chút đã, có tin tức anh sẽ báo với em ngay.

Hai người đi đến cuối hành lang, sắp không nhìn thấy phòng phẫu thuật nữa, Doãn Ước

đột nhiên dùng sức đẩy Kỷ Tùy Châu ra:

- Không được, em phải đợi.

Lần này dùng sức hơi mạnh, đối phương không bị đẩy ra, ngược lại Doãn Ước bị va vào

tường. Cô thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ. Sau hồi lâu, cô đột nhiên đưa tay ôm mặt rồi khóc nức nở.

Khoảnh khắc Kỷ Tùy Châu nhìn thấy Doãn Ước rơi nước mắt, cơn tức giận và bực bội của

anh bỗng hóa thành hư ảo. Trải qua thử thách sống chết lớn như vậy, cô nên khóc. Nếu vừa rồi

Trịnh Đạc trúng đạn té xuống, cô khóc là vô thức, những giọt nước mắt lúc này thật sự là thương

tâm.

Có chút ghen tuông, thế nhưng anh vẫn để mặc cô rơi nước mắt vì người đàn ông khác.

Một lúc sau lại lo lắng cô khóc nhiều quá thể lực không chống đỡ nổi, mới bước đến kéo cô vào

lòng, nhẹ nhàng trấn an cô:

- Sẽ không sao đâu.

- Chảy nhiều máu như vậy, viên đạn bắn trúng vào ngực, thật sự sẽ không sao à?

- Nhất định là vậy, mạng anh ta lớn lắm, còn phải vật lộn sự sống để tranh em với anh,

không chết dễ dàng vậy đâu.

Doãn Ước ngước khuôn mặt ràn rụa nước mắt lên nhìn Kỷ Tùy Châu:

- Em thật sự không ngờ anh ấy sẽ thay em đỡ đạn.

Nói đến đây quả thực Kỷ Tùy Châu ngứa miệng. Trịnh Đạc này là thằng ngốc à, ai cần anh

ta khoe mẽ theo kiểu đó. Tình hình lúc ấy nếu anh ta đứng yên, anh có thể dễ dàng kéo Doãn Ước

tránh được viên đạn kia. Kết quả anh ta lại nhào đến chắn phía trước, đúng là lấy mạng sống của

mình ra đùa giỡn.

Kỷ Tùy Châu không rõ nên cám ơn anh ta hay nên mắng anh ta. Nếu anh ta thật sự may

mắn nhặt lại được cái mạng, nói không chừng anh sẽ mắng anh ta một trận.

Giành phụ nữ thì được, lấy mạng ra đánh cược thì không thú vị đâu. Không có năng lực thì

làm ơn đừng mạo hiểm, thật sự là yêu đến mức không kiềm chế được luôn à?

Anh không ngờ được, lão nhị nhà họ Trịnh lại giống hệt anh trai mình, cũng là một tên si

tình.

Doãn Ước thật sự rất mệt, từ lúc trưa bị bắt cóc đến bây giờ, đã mười tiếng trôi qua. Cô

không ngủ không ngừng căng thẳng lâu như vậy, bây giờ đã thoát khỏi hiểm cảnh liền cảm thấy

đuối sức.

Khóc càng tiêu hao nhiều năng lượng của cô hơn, cô dựa vào ngực Kỷ Tùy Châu, ngất đi.

Cô nhớ mang máng anh đã bế cô lên, chuyện sau đó lại không chút ấn tượng. Đến khi cô tỉnh lại,

hồi phục ý thức, cô đã nằm trong phòng bệnh nào đó của bệnh viện.

Không ở phòng VIP, chỉ là một căn phòng đơn bình thường, Doãn Ước thật sự cảm tạ sắp

xếp của Kỷ Tùy Châu. Cô nghĩ có lẽ sẽ mất một thời gian dài không dám đến phòng VIP của

bệnh viện nữa, thậm chí cả đời này cũng không muốn vào đó.

Cô vẫn còn sợ bệnh viện, vừa thấy đối phương liền hỏi:

- Em xuất viện được chưa?

Một phút đồng hồ cô cũng không muốn ở chỗ này, bây giờ cô chỉ muốn về nhà.

Kỷ Tùy Châu sờ trán cô:

- Đã hạ sốt rồi, hôm qua em bị sốt, anh để em ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Nếu đã

không sao bây giờ anh sai người làm thủ thục xuất viện cho em ngay. Ông nội và ba em cũng đã

biết chuyện này. Em muốn về nhà nào thì tùy em. Hay em có muốn quay về chỗ anh không?

Doãn Ước thật sự không muốn về nhà lắm, bất luận về nhà nào, cô sẽ phải đối mặt với sự

quan tâm thái quá của người nhà. Hiện giờ cô hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện này, tựa

như mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, trong thời gian ngắn cô không muốn hồi tưởng lại chi tiết

của vụ này.

Vì thế cô gật đầu nói:

- Em sẽ đến chỗ anh ở hai ngày.

- Ừm.

Kỷ Tùy Châu sảng khoái đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô. Nói là thu dọn, thật ra

cũng chẳng có mấy, chỉ là bộ đồ cô thay ra. Trên đó dính toàn máu của Trịnh Đạc, anh vốn định

ném đi, nghĩ lại tính xấu của Doãn Ước, vẫn để lại hỏi qua ý kiến của cô rồi tính.

Quả nhiên Doãn Ước nói muốn đem đồ về:

- Về nhà em tự giặt.

Trên người cô mặc đồ bệnh nhân, trên sô pha có đặt bộ đồ mới. Cô cũng không quản là ai

đã thay quần áo giúp cô, chậm rãi bước xuống giường, cầm đồ đi vào phòng tắm thay đổi.

Bên ngoài, Kỷ Tùy Châu lấy bộ đồ dính máu trong túi ra xem, lại lần nữa nhét trở vào.

Doãn Ước thay đồ xong đi ra, trên mặt cuối cùng cũng có chút hồng hào. Cô không nhịn

được hỏi Kỷ Tùy Châu về tình hình của Trịnh Đạc.

- Gắp đạn ra rồi, còn đang quan sát trong phòng ICU, tình hình trước mắt đã ổn định.

Kỷ Tùy Châu chọn tin tốt nói với cô, thực tế đêm qua thông báo tình hình nguy kịch đã

phát ra vài lần, tình huống của Trịnh Đạc không mấy lạc quan. Bác sĩ nói trước mắt chuyện gì

cũng có thể xảy ra, tất cả chỉ có thể xem vận may của anh ta.

Nhưng Kỷ Tùy Châu tin, vận may của người đó không tệ đâu.

Doãn Ước biết được kết quả này, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám lạc quan quá

mức. Chỉ là hiện tại thảo luận chuyện sống chết của Trịnh Đạc không có ý nghĩa, trong chuyện

này, họ không ai có năng lực quyết định gì cả.

- Đừng lo, nhà họ Trịnh trong đêm đã mời chuyên gia giỏi nhất đến, lúc này đang hội chẩn.

Có họ Trịnh ở phía sau làm chỗ dựa, anh ta không sao đâu.

Doãn Ước đi tới muốn lấy quần áo của mình, bị Kỷ Tùy Châu giật lại. Anh ôm lấy vai cô

đưa cô rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nói chuyện khác:

- Bạch Lục sinh rồi, là con trai, bây giờ Bùi Nam đang chăm sóc cô ấy.

Nghe được tin này, Doãn Ước lại cảm thấy sự việc cũng không đến mức quá tồi tệ. Dù sao

hiện giờ họ đều sống sót, chỉ cần Trịnh Đạc qua được ải này, là có thể đặt dấu chấm hết cho sự

việc này.

Hai người họ đi thang máy xuống lầu, Lão Tần đã mở cửa xe đứng chờ sẵn. Vừa thấy họ

ông không nói gì, rõ ràng trên mặt hiện lên niềm vui rất nhỏ.

Hôm qua trong thời gian đó, ông cũng đã rất lo lắng.

Xe chạy thẳng về nhà, Kỷ Tùy Châu kêu Lão Tần quay về, còn mình thì đưa Doãn Ước

vào phòng nghỉ ngơi. Trên đường đi, Doãn Ước cảm thấy có gì đó không đúng, mãi cho đến khi

nằm lên giường, mới nhớ đến một chuyện.

- Người nhà anh, không có ai đến thăm anh à?

- Hôm qua đến rồi, anh đã kêu họ về đi. Anh đâu có chuyện gì, em có muốn gọi điện về

nhà không?

Doãn Ước nhận lấy điện thoạt anh đưa, gọi hai cuộc điện thoại ngắn gọn về nhà. Bên ông

nội và ba cô hình như đã thương lượng với nhau rồi, không hỏi gì nhiều, chỉ kêu cô nghỉ ngơi

nhiều vào.

Cúp điện thoại Doãn Ước có hơi mệt, Kỷ Tùy Châu ra ngoài, cô thì thay đồ đi ngủ.

Giấc ngủ này không ngủ ngon như trước. Sau khi choàng tỉnh, cảnh tượng trong mơ đều

sống động, hình ảnh sợ hãi nhất đan xen vào giấc mơ của cô, làm phiền cô. Nhất là cảnh Trịnh

Đạc trúng đạn, cô rõ ràng không nhìn thấy, thế nhưng trong mơ lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Thậm chí cô còn nghe được bên tai có tiếng nói:

- Là cô hại chết Trịnh Đạc, là cô hại chết Trịnh Đạc.

Là người nhà Trịnh Đạc đang mắng cô sao, Doãn Ước vừa áy náy vừa tự trách. Anh vốn

nên là người đầu tiên thoát hiểm trong số họ, vì cô anh lại bất chấp hiểm nguy quay về hiện

trường bắt cóc, cuối cùng lại suýt bỏ mạng vì cô.

Cô cảm thấy mình đã mắc nợ một nhân tình lớn, cuối cùng phải như thế nào mới trả hết

được đây?

Lúc Doãn Ước ngủ, Kỷ Tùy Châu bên ngoài nhận điện thoại. Điện thoại trong nhà hết

người này đến người khác gọi đến, em gái, mẹ, còn có ba anh.

Ba anh hiếm khi đích thân gọi cho anh, cho dù có chuyện tìm anh cũng bảo thư ký gọi.

Nhưng lần này ông lại tự gọi đến, trong giọng nói không có chút trách móc, chỉ kêu anh mau về

nhà, nói muốn gặp anh.

Kỷ Tùy Châu không muốn gặp ba mình. Anh biết nếu giờ về sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ là

một trận thuyết giáo, thuyết phục anh bỏ sự nghiệp, quay về đại gia tộc họ Kỷ như nhà giam đó,

đi theo con đường ba anh đã sắp sẵn.

Mặc dù chuyện lần này không chút liên quan đến sự nghiệp của anh, nhưng ba anh làm

chính trị làm đến mù mờ, sẽ trăm phương nghìn kế liên hệ hai chuyện đó với nhau.

Anh không hề muốn làm chính trị chút nào, cuộc sống như thế sẽ khiến anh không thoải

mái. Anh thà rằng uống rượu xã giao để nhận được vụ làm ăn, cũng không muốn nghe người này

nịnh nọt người kia vuốt mông, cuối cùng trải qua cuộc đời sống chết không rõ.

Để người em trai do mẹ kế sinh ra kế thừa cuộc sống như thế đi, dù sao nó cũng thích, toàn

tâm toàn ý bỏ lên trên, kiên trì một nguyên tắc mãi không dao động.

Anh tự do quen rồi.

Huống chi, nếu anh vào trong thể chế, anh và Doãn Ước sẽ càng không thể nào.

Nghĩ đến đây, anh lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia. Doãn Ước với anh vừa ỷ lại

vừa cự tuyệt, anh có thể cảm giác được hai cảm xúc mâu thuẫn này đang lan tỏa trong người cô.

Cô vừa sợ hãi chuyện như thế sẽ xảy ra nữa, cho nên muốn tìm được cảm giác an toàn từ

anh, nhưng lại ôm lòng áy náy với vết thương của Trịnh Đạc, thế nên không dám dựa vào anh quá

thân mật.

Nhưng anh một chút cũng không thấy mình nợ Trịnh Đạc cái gì, cũng không cho rằng phải

chắp tay dâng người phụ nữ của mình cho anh ta. Bất luận Trịnh Đạc làm gì cho Doãn Ước, anh

cũng không có khả năng chủ động bỏ cuộc.

Trong điện thoại, ba anh vẫn còn dông dài, nói nói lại nói đến Bạch Lục:

- Ba nghe nói sản phụ đó là bạn của con. Vậy đứa bé kia là con ai?

Câu hỏi của bí thư Kỷ luôn trực tiếp như vậy, Kỷ Tùy Châu đã quen rồi.

- Của Bùi Nam, không liên quan gì đến con.

- Không có liên quan là được rồi.

- Cho dù có liên quan, ba cũng có bản lĩnh ém nó xuống không phải sao?

Ông Kỷ ho nhẹ vài tiếng:

- Con biết là tốt rồi, ba làm gì cũng đều muốn tốt cho con. Bỏ qua người phụ nữ kia đi, còn

có Doãn Ước, rốt cuộc con định thế nào?

- Thế nào là thế nào?

- Ba biết lần này cô ta cũng ở hiện trường, con là bởi vì ở cùng với nó…

- Người đối phương nhắm vào không phải là ai trong tụi con cả, Doãn Ước cô ấy không có

lỗi.

Anh ghét tính này của ba mình, luôn đẩy hết trách nhiệm lên người khác. Con cái của mình

thì luôn luôn đúng, sai đều là kẻ khác.

Ông Kỷ nghe ra con trai không vui, có hơi xấu hổ:

- Thì ba cũng đâu nói là lỗi của nó, ba chỉ hỏi con, con định thế nào với cô ta?

- Không thế nào hết, con đang theo đuổi cô ấy, chờ theo đuổi được rồi bọn con sẽ lập tức

kết hôn.

No comments:

Post a Comment