Đừng nên gặp lại - Chương 52



Kỷ Tùy Châu nói xong câu kia, lập tức dời điện thoại ra nửa mét.

Khoảng mười giây sau, trong điện thoại truyền đến tiếng nổi giận của ba anh. Anh sớm

biết sẽ như vậy mà. Người cha quyền cao chức trọng này của anh, một chút cũng không hề trầm

ổn bình tĩnh như mình thể hiện trước mặt người khác. Ngược lại tính tình ông rất tệ, người bên

cạnh luôn vô tội gặp họa.

Mẹ anh năm đó chính là không chịu nổi tính khí này của ông, mới quyết định ly hôn.

Người mẹ kế hiện giờ của anh, nếu không phải coi trọng tiền bạc và quyền lực, cũng không thể

sống nổi với ông.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính là vì ba mình có địa vị cao, anh mới có thể có

loại uy phong tràn đầy tự tin như thế.

Chỉ tiếc Kỷ Tùy Châu không khi nào chịu phục tùng ông. Anh để điện thoại ra xa lặng lẽ

chờ đợi, chờ sau khi âm thanh trút giận kia khôi phục lại bình thường, mới lần nữa kề sát vào tai.

Ông Kỷ lớn tuổi, vừa nổi giận liền có hơi khó thở. Ông hận thằng con trai nói mãi không

nghe, mắng anh:

- Con đúng là muốn ép chết ba mà.

- Không ai muốn ép chết ba đâu, con càng không như vậy. Ba cũng từng nói rồi mà, không

có ba con không là gì cả, những người đó cũng sẽ không hợp tác làm ăn với con. Cho nên con sao

có thể muốn ba có chuyện chứ.

Anh chính là nói mát, ông Kỷ sao nghe không hiểu được. Muốn nổi giận nữa lại không

dám, người lớn tuổi luôn sợ chết, ngộ nhỡ xảy ra gì đó sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng ông thật sự hết cách với đứa con trai này.

- Sao mọi chuyện con đều không nghe ba vậy. Kêu con đừng kinh doanh nữa, làm chính trị

thì con không muốn, cái này cũng được đi, hiện tại ba cũng không muốn ép buộc con. Nhưng con

làm ơn cưới người con dâu mà ba vừa ý được không.

- Con cưới ai là chuyện của con, cô ấy sẽ sống với con chứ không phải sống với ba. Ba

thích thì con thường xuyên đưa cô ấy về thăm ba, còn không thích thì không về, đỡ làm ba nhìn

thấy liền bực bội.

- Biết rõ ba sẽ bực bội, con còn muốn cưới!

- Con không có khả năng sẽ vì ba, mà cưới một cô gái con không yêu về nhà.

Ông Kỷ liên tục ho khan, thư ký bên cạnh đưa nước cho ông cũng bị ông đẩy đi. Hiện tại

ông chỉ muốn nhanh chóng khuyên con trai suy nghĩ lại.

- Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, hai đứa môn không đăng hộ không đối sẽ không sống

bên nhau trọn đời được đâu. Con gái chú Mã năm nay hai lăm rồi, trông rất đoan trang, mới từ

Pháp về, với con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung, hay là con đi gặp con bé thử đi?

- Con không gặp, cô ấy tốt như vậy, nên tìm một đối tượng tốt hơn, ba kêu em con giữ chặt

đi.

- Em trai con nhỏ hơn con bé mà.

- Vậy thì sao, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà.

Ông Kỷ bị chính con trai mình làm nghẹn không nói nên lời, tức giận đến muốn ném điện

thoại. Lần nào nói chuyện cũng vậy, nói không đến ba câu liền cãi nhau, đôi khi ông cũng hiểu

vậy là không tốt, nhưng con ông luôn cố tình tìm cách làm ông phải nổi trận lôi đình.

Đứa con này đúng là nổi loạn, trời sinh chính là đến khắc ông. Nhưng nó lại vô cùng thông

minh, lúc còn nhỏ tình cảm hai cha con rất tốt, ông vô cùng thương yêu đứa con trai cả này, cảm

thấy nó là một nhân tài có thể đào tạo được. So với anh, con trai út lại tầm thường hơn nhiều, tuy

rằng con út vâng lời ông lại có chí tiến thủ, nhưng bất luận nó cố gắng thế nào, cũng không bằng

được một phần mười của anh trai nó.

Nếu rời khỏi người cha này, con út ông sẽ chỉ là một đứa vô tích sự. Nhưng con cả thì

khác, mặc dù luôn đối nghịch với ông, nhưng làm đến gió nổi nước lên.

Nó thật sự rất giống ông.

Ông Kỷ muốn bồi dưỡng lại tình cảm cha con, nhưng ông lại không biết cách thức biểu

đạt, mỗi lần không gặp thì nhớ, gặp liền cãi nhau, cãi đến cuối cùng ai cũng mệt mỏi.

Kỷ Tùy Châu liền khuyên ông:

- Chuyện của con ba đừng quan tâm, nghĩ đến chuyện vui vẻ hơn đi. Tốt xấu gì con cũng

còn sống lành lặn, không có gì quan trọng hơn thế. Sau này con có kết hôn, sẽ mau chóng bế đứa

cháu trắng trẻo mập mạp về cho ba. Ba xem như nể mặt cháu nội, đối xử với mẹ của cháu ba tốt

một chút, con chỉ có một yêu cầu vậy thôi.

Nghe có vẻ cũng nhượng bộ, chỉ là cô gái đó nó vẫn không chịu buông tay. Ông Kỷ ngẫm

lại chỉ có thể thở dài, không muốn nhắc lại đề tài này nữa.

Câu nói của con trai đã khuấy động tiếng lòng ông, ông rất thích bế cháu. Nếu cô gái kia

thật sự có thể sinh được đứa bé trắng trẻo mập mạp, có lẽ ông sẽ thử chấp nhận cô ta. Dù sao

cũng không phải là người đại gian đại ác.

Chỉ là tưởng tượng đến những danh môn khuê tú thích con trai mình, ông lại thấy tiếc hùi

hụi. Rõ ràng có thể chọn được người tốt hơn.

Hai người nói thêm vài cầu, cả hai đều ăn ý không nhắc đến Doãn Ước nữa. Cuối cùng ông

Kỷ còn nói thêm:

- Năng về nhà đi, ăn cơm với ba, đứa con không ra gì này.

- Được, vài ngày nữa con sẽ về, chỉ cần ba có thời gian, con sẽ ở với ba cả ngày- Kỷ Tùy

Châu cười.

Cúp máy, Kỷ Tùy Châu thất thần một lát, cho đến khi nghe thấy trong phòng Doãn Ước có

tiệng động, mới đứng lên qua đó mở cửa.

Sau khi mở cửa, nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Doãn Ước.

- Ngại quá, em làm đổ bình hoa, bể rồi.

- Không sao- Kỷ Tùy Châu nhìn mãnh vỡ đầy sàn, bế Doãn Ước lên một cách tự nhiênĐừng

đứng đây nữa, anh sẽ lập tức gọi người dọn dẹp, em sang phòng anh trước nhé.

Doãn Ước dựa vào lòng anh, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ. Cô thật sự mệt mỏi, không

muốn đối chọi với anh nữa, cũng không muốn ngụy trang mà sống nữa. Cô chỉ muốn làm theo

con tim mình, cho dù không làm được người yêu với Kỷ Tùy Châu, cũng không hà tất phải tiếp

tục làm kẻ thù.

Sau khi sang phòng anh, Kỷ Tùy Châu đặt Doãn Ước lên giường. Anh sờ trán cô, hỏi:

- Có phải nằm mơ hay không?

- Ừm, là ác mộng, cho nên đột nhiên thức giấc. Em muốn đi rót nước uống, nghe anh đang

nói điện thoại, em liền…

- Em nghe hết rồi à- Kỷ Tùy Châu cười đến dịu dàng.

- Nghe được một chút, không có nghe toàn bộ. Anh là nói điện thoại với ba anh, bác lo

lắng cho anh à?

- Cũng hơi hơi, nhưng ông ấy càng quan tâm đến chung thân đại sự của anh hơn.

Lời này có ám chỉ, Doãn Ước làm bộ không hiểu, không nói thêm chuyện này với anh nữa,

chỉ nói tiếp đề tài mới:

- Có phải anh với bác trai có chuyện gì hiểu nhầm không? Anh đừng cãi nhau với bác, cãi

nhau tổn thương tình cảm lắm.

- Tổn thương tình cảm?- Kỷ Tùy Châu cũng ngồi lên giường, sóng vai cùng Doãn Ước-

Trước kia chúng ta cũng thường cãi nhau mà.

- Đâu có.

- Không có à? Anh còn nhớ lúc đó tính tình của em ghê gớm lắm, anh thường xuyên phải

dỗ dành em. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng dỗ dành ai, ngay cả ba anh cũng không, lại suốt ngày

phải dỗ dành một con nhóc như em. Đôi lúc dỗ mệt quá anh đã nghĩ, một ngày nào đó anh phải

tìm cơ hội kéo em về đây, rồi đét mông em một trận.

Doãn Ước nhớ lại khi đó, mình hình như rất thích đưa ra những yêu cầu xấc xược. Kỷ Tùy

Châu là con nhà giàu, từ nhỏ chỉ có người khác dỗ dành anh thôi. Anh có thể ăn nói nhỏ nhẹ dỗ

dành mình, hẳn là có chút tình cảm với mình rồi.

Chỉ là dù nuôi con chó, thời gian lâu cũng phải có tình cảm mà, huống chi là con người.

Kỷ Tùy Châu như đọc được cảm nhận trong lòng cô, xoa đầu cô nói:

- Em đúng là hệt như chú chó nhỏ, thoạt nhìn hung hãn lắm, nhưng nửa điểm sát thương

cũng không có.

- Ai nói, cẩn thận em cắn anh đó.

- Cắn đi cắn đi- Kỷ Tùy Châu chồm đến thổi vào tai cô- Có giỏi thì cắn chết anh đi.

Cảm giác này rất tốt, sau lưng Doãn Ước đột nhiên cương cứng, mau chóng né sang bên

cạnh, làm bộ vuốt tóc để che giấu vẻ xấu hổ của mình. Cô đánh trống lảng:

- Vừa rồi anh với bác tranh cãi gì vậy?

- Cãi về em.

- Em có gì phải cãi nhau.

- Ông ấy không muốn anh cưới em.

Doãn Ước trợn tròn mắt nhìn anh, từ khi nào họ có thể nói đến chuyện cưới gả. Ba của Kỷ

Tùy Châu nghĩ nhiều rồi.

- Con người ba anh vậy đó, chuyện gì cũng thích nắm trong tay, bao gồm cả cuộc sống cá

nhân của anh. Còn nhớ lần trước ở thành phố T không, trong khách sạn gặp phải hai người đàn

ông lạ mặt đó, chính là người ba anh phái đến. Có lẽ ông ấy muốn gặp em, có chút tò mò về em.

Với tính cách tự luyến của ba anh, chắc chắn cảm thấy phụ nữ trên toàn thế giới đều tương

tư anh, còn anh thì luôn hờ hững với họ. Doãn Ước có thể khiến anh quan tâm đến vậy, ông chắc

chắn tò mò về cô.

- Bác ấy điều tra em?

- Đương nhiên là có rồi, năm đó khi chúng ta ở bên nhau ông ấy đã tra rồi. Nhưng mà khi

đó không quản nhiều.

Nguyên nhân không quản thì không thể nói rõ, Kỷ Tùy Châu không thể nói với Doãn Ước,

ba anh biết anh cố tình tiếp cận cô, chỉ để tìm ra hung thủ hại em gái anh.

Nhưng Doãn Ước ít nhiều gì cũng đoán được một chút, hai người lòng hiểu lòng không đề

cập đến chuyện này nữa.

- Gia đình anh rốt cuộc làm gì vậy?

- Không kinh doanh, ba anh luôn có ý kiến với việc kinh doanh của anh.

Không kinh doanh mà đã có thế lực lớn đến vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vài khả năng thôi.

- Không lẽ nhà anh là xã hội đen.

Kỷ Tùy Châu mắc cười, ngẫm lại liền gật đầu:

- Ừ, cũng có thể nói như vậy. Xã hội đen hợp pháp.

- Không phải xã hội đen, thì chính là làm chính trị rồi. Ba anh là trưởng gì đó à?

- Gần như là vậy.

Doãn Ước bắt đầu suy tính, ba Kỷ Tùy Châu rốt cuộc là trưởng gì:

- Chắc chắn cao hơn trưởng ban, lần trước anh có thể uống rượu với Dương Sảnh, chức vụ

của ba anh chắc là cao hơn ông ta. Dương Sảnh và thị trưởng người nào cao hơn?

- Cũng sêm sêm.

Doãn Ước nhìn bộ dạng bâng quơ không cho là đúng của anh, cô thấy mình như đang nói

chuyện với con chó con mèo nào đó, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

- Kỷ Tùy Châu…

- Gì vậy?

- Gia đình anh không lẽ ở nơi đó à?

- Nói đó là nơi nào?

- Chính là nơi đó đó.

Kỷ Tùy Châu nhìn bộ dạng dè dặt của Doãn Ước, không khỏi bật cười thành tiếng:

- Không cần lo, gia đình anh không có ở đó đâu.

Mặc dù không có, nhưng chắc chắn không xa đâu. Ánh mắt của Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy

Châu liền thay đổi. Luôn nghĩ anh chẳng qua chỉ là một người giàu có mà thôi, không ngờ gia

cảnh lại thâm sâu như vậy.

Nghĩ lại cũng đúng, tuổi còn trẻ mà gần như một tay che trời trong giới kinh doanh ở thành

phố B, nói sau lưng không có chỗ dựa cũng không có ai tin. Kiếp trước rốt cuộc cô đã gây nghiệt

gì, kiếp này lại gặp phải người máu mặt thế này.

Chả trách Giang Thái thấy anh liền trốn, Kỷ Tùy Châu muốn bóp chết Giang Thái, chẳng

qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

- Sau này em không dám đắc tội anh đâu.

- Đã đắc tội nặng rồi đấy, cũng không phải chỉ một hai tội đâu.

Doãn Ước nhìn chằm chằm ngón chân mình, nhìn nhìn rồi lại nhớ đến một chuyện:

- Ba anh lợi hại như vậy, chuyện xảy ra năm đó, vì sao bác lại không cho người đi tìm em

trai em vậy?

Nếu ba Kỷ Tùy Châu ra tay, chắc hẳn sẽ tìm ra được Doãn Hàm. Vậy thì Kỷ Tùy Châu

cũng không cần phải hy sinh nhan sắc, cùng cô yêu đương một hồi.

- Đây chính là nguyên nhân bất hòa lớn nhất của anh và ba. Năm đó anh nhờ ông ra tay,

ông ta lại không chịu. Lúc đó đang là giai đoạn mấu chốt của ông, không thể để cho đối thủ nắm

được bất cứ nhược điểm nào. Ông chọn hy sinh con gái để giữ vững sự nghiệp chính trị của mình.

Còn anh thì lúc đó đã phái đi rất nhiều người, lại không chút tin tức. Cho nên anh mới nghĩ sẽ ra

tay từ chỗ em. Ai cũng nói, chị em sinh đôi sẽ có tâm linh tương thông, nếu trong cuộc sống của

em phát sinh biến cố lớn, ví dụ như yêu đương hoặc kết hôn, có lẽ em trai em sẽ muốn đến xem.

Đây vốn là biện pháp cuối cùng, nhưng anh không ngờ tình thương của ba anh dành cho em gái

lại ít như vậy. Mặc dù ông với mẹ anh ly hôn từ sớm, em gái chưa từng sống bên ông, nhưng ít

nhiều gì ông cũng phải có chút tình cảm cha con chứ. Không ngờ rằng… Chấp niệm của ông với

quyền lực, lại sâu đậm hơn tưởng tượng của anh nhiều.

Doãn Ước không ngờ một Kỷ Tùy Châu mạnh mẽ đến thế, cũng sẽ có lúc cùng đường bí

lối.

- Nếu hai người đã không cùng chí hướng, anh cũng hết cách.

- Anh đã nhắc đến chuyện này rồi, có một nghi vấn luôn ở trong lòng em. Năm đó tuy rằng

năng lực của anh không sánh bằng ba mình, nhưng cũng không kém, tại sao lại không điều tra ra

được hành tung của em trai em. Chuyện này luôn khiến em cảm thấy rất lạ. Anh thấy có vấn đề gì

không?

- Anh nghĩ- Kỷ Tùy Châu tựa vào đầu giường- Sau lưng em trai em, hình như có người

đang giúp đỡ cậu ta.

***

Vấn đề này Doãn Ước cũng từng nghĩ qua.

Theo hiểu biết của cô về em trai, một học sinh trung học, từ nhỏ gia cảnh khá giả không

chịu bất cứ cực khổ gì, ngoại trừ đi học ra thì không làm gì, lại có thể lẩn trốn trong biển người

mờ mịt những năm năm mà không bị phát hiện, quả thực rất khó.

Sau khi em trai bị bắt, vài lần cô thử hỏi thăm nó chuyện đã xảy ra trong năm năm đó,

nhưng nó không nói một lời. Không chỉ có cô hỏi không được, ngay cả cảnh sát hình sự dày dặn

kinh nghiệm về hỏi cung, cũng không có cách cạy miệng nó.

Mấy năm nay nó có sống chẳng khác gì người câm điếc. Chỉ thỉnh thoảng viết vài chữ,

biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nhưng tuyệt đối không may mảy đụng chạm đến chuyện Tùy Ý năm

đó.

Vì thế Doãn Ước rất phiền não.

Cô hỏi Kỷ Tùy Châu:

- Anh có cách nào làm em trai em mở miệng nói chuyện không?

- Cách cũng có, nhưng có hiệu quả hay không, bao lâu mới có hiệu quả thì không nói

được. Bây giờ anh còn đang sắp xếp, chờ thêm một thời gian rồi tính.

Lúc anh nói đến em trai cô, vẻ mặt luôn không mặn không nhạt. Doãn Ước cũng không nói

thêm gì với anh, nhìn đồng hồ:

- Sáng rồi à?

Hai hôm nay cô sống trong mơ màng, bất giác không ngờ sự kiện bắt cóc đã trôi qua mấy

ngày. Cô không tìm thấy điện thoại của mình, liền hỏi mượn điện thoại của Kỷ Tùy Châu. Sau khi

cầm lấy điện thoại, cô thuần thục mở khóa, nhấn vào xem lịch.

Trong điện thoại của Kỷ Tùy Châu rất ít ứng dụng, cảm giác anh ngoại trừ nghe gọi ra ít

khi dùng nó làm gì. Dưới sự nhắc nhở của Kỷ Tùy Châu, cô mới để ý thời gian ngày tháng rõ

ràng.

Chuyện bắt cóc xảy ra vào thứ năm, mãi cho đến tối mới giải quyết xong. Cô ở bệnh viện

ngủ thẳng đến chiều hôm sau, được Kỷ Tùy Châu mang về nhà lại ngủ thẳng đến sáng hôm nay.

Cho nên bây giờ là sáng thứ bảy.

Mà thời gian này cô gần như không ăn gì, nên cảm thấy rất đói. Nhưng trước khi ăn cô vẫn

gọi điện đến bệnh viện. Người nhận máy là trợ lý bác sĩ chủ trị của Trịnh Đạc, trong điện thoại

anh ta trình bày tường tận tình hình của Trịnh Đạc cho Doãn Ước biết, cuối cùng còn không quên

nói thêm:

- Tình hình có chuyển biến tốt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Người nhà và bạn bè của bệnh nhân, thật sự rất sợ nghe hai chữ “hết sức” đó.

Sau khi cúp máy, sự thèm ăn của Doãn Ước giảm đi đáng kể. Nhưng cơ thể luôn phản ứng

nhanh hơn lý trí, cô không muốn ăn, nhưng đã đói đến độ không chống đỡ được.

Lúc xuống giường, cô mất thăng bằng suýt ngã sấp mặt, Kỷ Tùy Châu nhanh tay ôm ngang

eo cô, lần nữa đặt cô trở về giường.

- Để anh, em nghỉ ngơi trước đi, để anh tìm thứ gì đó cho em ăn.

Anh xuống lầu đi vào bếp, lục tung tìm thức ăn. Cho đến lúc này anh mới phát hiện mình

không có thói quen trữ lương thực ở nhà là rất không tốt, muốn làm cho người mình thích món gì

đó để ăn đã trở thành việc khó khăn.

Đến cuối cùng chỉ có thể gọi điện nhờ người ta mang thức ăn đến, anh rót ly sữa mang lên

cho Doãn Ước trước.

Doãn Ước uống sữa xong tinh thần tốt hơn một chút, nằm trên giường quá chán nên đi

xuống lầu. Cô có chút oán niệm với nhà bếp của Kỷ Tùy Châu, rộng mênh mông lại không có gì,

quả thực chính là để trang trí. Đồ điện gia dụng cao cấp này, chất đống ở đó bám bụi, cũng không

thể phát huy công dụng của mình, Doãn Ước cảm thấy tiếc thay cho chúng.

Khi cô đang đứng đó nhìn lò nướng, Kỷ Tùy Châu đột nhiên nói một câu:

- Hay để em dùng, mỗi ngày em ở chỗ này nấu cơm, để chúng nó phát huy được chút giá

trị.

Doãn Ước phát hiện anh gần đây có khuynh hướng muốn nối lại tình xưa với cô, hơn nữa

ngày càng rõ ràng. Nhưng cô hoàn toàn không muốn thuận theo anh, cho nên nghe xong câu nói

kia chỉ có thể vắt óc suy nghĩ ngôn từ để từ chối anh. Còn chưa nghĩ xong lại có người đến nhấn

chuông cửa, đề tài này cứ vậy bị gián đoạn.

Người đến quả thật là thiên sứ của Doãn Ước, bởi vì người đó không chỉ khiến cô không

cần trả lời câu hỏi xấu hổ đó, còn đem đến thứ cô cần nhất.

Nhưng Diệp Hải Thần lại tỏ vẻ bất mãn với việc này. Anh đến gần đây gặp khách, không

ngờ bị ông chủ bắt lại, xem anh là em trai đưa cơm. Anh cũng lười chạy đến nhà hàng, trực tiếp

ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy hộp cơm làm sẵn mang đến.

Lúc vào nhà, anh nhìn thấy Doãn Ước mặc áo ngủ, cảm thấy mình bị bắt tới đây để làm gì,

thâm sâu liếc nhìn Kỷ Tùy Châu.

Đối phương cũng liếc mắt một cái với anh, xoay người hạ lệnh đuổi khách. Lúc tiễn anh ra

ngoài còn không quên bổ sung một câu:

- Đừng nghĩ nhiều quá.

- Em biết, lúc này mà anh làm gì, thì so với cầm thú có gì khác nhau.

Kỷ Tùy Châu đóng cửa mới nghĩ đến một vấn đề, anh đối với thư ký chủ tịch này, có phải

quá mức dung túng rồi không?

Anh từ nhỏ đến lớn không có mấy người bạn, Bùi Nam là một trong số đó. Chỉ là hiện giờ

bởi vì Bạch Lục mà quan hệ của hai người họ có hơi căng thẳng, liên hệ không chặt chẽ như trước

nữa. Người còn lại có lẽ là Diệp Hải Thần. Người này xuất thân không cao, từ nhỏ đã mất cả ba

lẫn mẹ, nhưng đầu óc vô cùng thông minh, vào Thịnh Thế nhiều năm rồi, gần như không phạm

bất cứ lỗi lớn nào.

Anh ta làm từ vị trí thấp nhất leo lên được đến chức vụ hiện nay, so với đa số người đồng

trang lứa đã xuất sắc hơn nhiều. Người ngoài xem anh ta là một thư ký, nhưng thực tế anh ta có

cổ phần nhất định ở Thịnh Thế, khi công ty có quyết sách trọng đại, Kỷ Tùy Châu cũng sẽ thương

lượng với anh ta.

Anh ta là một nhân tài hiếm có, cũng là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của anh.

Anh coi trọng Diệp Hải Thần cũng tín nhiệm anh ta, cho nên anh ta nói vài câu vui đùa, Kỷ

Tùy Châu hoàn toàn không để trong lòng.

Huống hồ câu nói kia còn nhắc nhở anh, đàn ông và phụ nữ ngoại trừ đắp chăn bông nói

chuyện phiếm, còn có rất nhiều chuyện để làm.

Ví dụ như trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là ăn cơm.

Kỷ Tùy Châu tiễn người ra về xong quay lại phòng ăn, Doãn Ước đã ăn hơn nửa hộp cơm

rồi. Xem ra cô thật sự rất đói, một hộp cơm chỉ vài phút đã ăn xong, hình như còn chưa đủ no. Kỷ

Tùy Châu biết điều đẩy hộp của mình qua, bảo cô ăn tiếp.

Doãn Ước có hơi ngại, đứng lên lấy chén, chia cho Kỷ Tùy Châu một chén nhỏ. Đợi sau

khi ăn hết phần anh đưa xong, Doãn Ước cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, dựa

vào ghế nghỉ ngơi.

Kỷ Tùy Châu tao nhã ăn hết chén cơm của mình, rồi đứng dậy đi rửa chén. Doãn Ước đi

theo vào, muốn giật chén lại rửa giúp anh. Kỷ Tùy Châu cười cười đẩy tay cô ra:

- Thôi để anh rửa cho.

Lúc anh nói chuyện Doãn Ước đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt vốn có ý cười

nhàn nhạt đột nhiên cứng đờ.

- Trán anh bị sao vậy?

Doãn Ước cho đến lúc này mới chú ý đến, Kỷ Tùy Châu bị thương. Trên trán quấn băng

gạc, mặc dù có tóc che đi, vẫn có thể rõ ràng nhìn đến.

Trước đó mắt cô bị mù rồi ư?

Kỷ Tùy Châu ở đó rửa chén, bộ dạng chuyên chú cúi đầu cực kỳ đẹp trai. Mắt Doãn Ước

một mực dán vào người anh, cho đến khi anh rửa xong cái chén kia, ngước lên hỏi cô:

- Em nhìn gì vậy?

- Nhìn vết thương của anh. Anh bị lúc nào vậy?

- Thì ngày đó đó.

Ngày đó? Ngày đó hỗn loạn như vậy, Doãn Ước hoàn toàn không chú ý đến Kỷ Tùy Châu

có bị thương không. So với Trịnh Đạc, vết thương này của anh chỉ là nhỏ nhặt, nhưng khi so với

cô, vết thương này không quá nhỏ đâu.

- Lúc nhào đến ôm em đụng phải cạnh tủ, không sao đâu.

- Rách nhiều không?

- Không lớn- Tay anh chỉ lên đó- hơi sâu, cho nên may mấy mũi.

Loại khâu vết thương này ở trong miệng anh nói ra lại bình thương như vậy, Doãn Ước

phục anh rồi. Cô cũng không định hỏi anh câu hỏi ngu xuẩn như có đau hay không, dù sao với

tính cách của anh, cho dù là đau cũng sẽ không nói ra.

Đàn ông đôi khi chính là cậy mạnh làm người ta không thích mà.

Rửa chén xong không biết làm gì, Doãn Ước không có gì làm nên vô cùng nhàm chán.

Công việc của Kỷ Tùy Châu rất nhiều, nhét điều kiển từ xa của ti vi vào tay cô xong, anh liền đi

vào thư phòng mở cuộc họp trực tuyến từ xa.

Doãn Ước bật ti vi chuyển kênh xem, lại cầm điện thoại lên mạng xem tin tức. Vụ án của

Phương Thành Tựu làm rất lớn, xóa cũng xóa không được. Nhưng bên truyền thông hình như có

người ngăn chặn, đưa tin cũng sơ sài, toàn là viết đại khái, có nơi còn rất sơ lược.

Thiếu sự thổi phồng của báo chí, hơn nữa hai hôm nay có tin tức quốc tế trọng đại hơn, sự

việc này gần như không kích thích được chút gợn sóng dư luận, cứ như vậy trôi qua.

Doãn Ước quan tâm đến cô y tá bị cứa cổ kia, ở trong trang tin tức tìm kiếm một hồi, biết

được cô ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong bài báo nói dao kia cứa qua may mắn không trúng động mạch chủ, không biết là

trùng hợp, hay Phương Thành Tựu thân là bác sĩ nên cố tình làm vậy. Từ đầu chí cuối hình như

anh ta không có ý định giết người, ngoại trừ cuối cùng bị Bạch Lục làm cho mất khống chế ra, đa

số thời gian anh ta cũng chỉ nói mà thôi.

Phương Thành Tựu rốt cuộc muốn làm gì, Doãn Ước lại không rõ. Cô bắt đầu nảy sinh suy

nghĩ muốn đi thăm anh ta, nhưng lại cảm thấy anh ta sẽ không nói thật với mình.

Triệu Sương, Hà Mỹ Hi, nghe ý của Kỷ Tùy Châu, Phương Thành Tựu đã thừa nhận, hai

người này mất tích đều có liên quan đến anh ta. Nhưng anh ta lại không chịu để lộ ra hai người họ

sống hay chết. Điều này làm cho Doãn Ước có chút hy vọng.

Có lẽ họ thật sự còn sống.

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng vốn bí bách từ từ tốt hơn. Có lẽ do hoảng sợ quá độ,

Doãn Ước phát hiện mình rất dễ mệt, mới ăn no không bao lâu, ngồi ở sô pha xem nửa tập phim

truyền hình, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Cô cố chống không muốn lên lầu, bình hoa bị cô đánh vỡ chưa được dọn dẹp, phòng ngủ

chính bất đắc dĩ đến ngủ một chút thì được, chủ nhân còn chưa mời, mình đã leo lên giường ngủ,

vậy sẽ làm cho người ta ảo tưởng không giới hạn luôn đấy.

Vì thế, Doãn Ước ngồi trên sô pha, không ngừng gục gặc đầu.

Đang mơ ngủ, điện thoại reo, là Bạch Lục gọi đến. Giọng cô ấy nghe thật bình thường,

dường như có chút vui vẻ trong đó. Hai khi hai cô trải qua kiếp nạn sinh tử, tình cảm dường như

đã thăng hoa. Lúc này lại quan tâm cuộc sống của nhau hơn, nhất là Doãn Ước, đối với Bạch Lục

vừa mới “vượt cạn” càng thêm chú ý hơn.

- Tôi không sao, có dì giúp việc có chị Nguyệt, trong nhà bây giờ kín hết chỗ. Tiền của Bùi

Nam nhiều lắm tiêu không hết, đầu bếp mà thuê những hai người.

Nghe thấy cô sống vui khỏe, Doãn Ước cũng vui theo. Hai người lại tán gẫu đến chuyện

sinh con, Bạch Lục như bị mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất ngày đó mình vừa khóc vừa nháo,

cũng quên đau đẻ đến la lối, quên đi xấu hổ khi mắng chửi cái bụng mình.

Hiện giờ đứa bé trong miệng cô đã trở thành cục cưng, thành vầng thái dương sáng nhất

trên đời này. Bởi vì Bạch Lục không cần cho con bú, ban đêm cũng không cần thức dậy, hứng thú

của cô đối với đứa bé vượt xa hơn những sản phụ bình thường.

Con đối với Bạch Lục mà nói, chính là món đồ chọc cười giải sầu. Tất cả mọi chuyện

không cần cô mó tay vào, cô chỉ cần nằm chơi với con là được, thấy mệt thì bảo người ta bế đi,

trở mình liền có thể ngủ một giấc.

Cho nên có tiền thật sự rất tốt, Doãn Ước nhớ đến trước kia thấy chị họ sanh con, sau sinh

còn bị trầm cảm. Người đau nhức, còn phải bế con dỗ dành. Lúc vắt sữa đau muốn chết, người

đều run run, vừa xuống sữa xong, mặt cũng trắng bệch ra.

Càng khỏi nói đến tối đứa bé không ngủ liền khóc, hoàn toàn ngủ không đủ giấc.

Phụ nữ sau sinh hay bị trầm cảm, cho dù không bị hậu sản, suốt ngày phải chịu đựng như

vậy, có ai mà không bị trầm cảm chứ.

Nghĩ đến đây, Doãn Ước đột nhiên đánh mất hứng thú kết hôn sinh con.

Cuộc gọi này nói rất lâu, lâu đến độ Doãn Ước phải cắm sặc cho điện thoại để nói khỏi hết

pin gữa chừng. Cúp máy, việc đầu tiên Doãn Ước làm chính là đi uống nước, việc thứ hai chính là

đi xem Kỷ Tùy Châu.

Anh ở thư phòng lâu lắm rồi, lâu đến độ cô có hơi lo lắng.

No comments:

Post a Comment