Đừng nên gặp lại - Chương 54



Kỷ Tùy Châu đoán trúng phóc, hai ngày sau khi Trịnh Đạc ra khỏi phòng ICU, chuyện đầu

tiên anh ta làm chính là tìm Doãn Ước.

Họ chỉ mới mấy ngày không gặp, mà lại như xa cách nhiều năm. Trịnh Đạc trông gầy gò

hơn rất nhiều, tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hốc mắt trũng sâu mặt tái nhợt, giống như

biến thành một người khác.

Doãn Ước mất mười phút, mới thích ứng với gương mặt bệnh tật kia. Khoảnh khắc đó

lòng cô tràn ngập áy náy, vừa mở miệng đã nói ba chữ.

- Xin lỗi anh.

- Biết ngay em sẽ nói vậy mà, anh không muốn nghe em nói câu đó.

- Dạ, vậy không nói.

Doãn Ước cười cười, rót nước cho anh:

- Muốn ăn gì không? Hiện giờ anh có thể ăn được bình thường chưa?

- Được rồi, bác sĩ nói anh có thể ăn cơm như bình thường, nhưng ăn hạn chế thôi.

- Muốn em nấu gì cho anh không?

- Không cần, cứ để họ làm đi, em đừng làm mình mệt- Trịnh Đạc xua tay.

Doãn Ước biết “họ” mà anh nói, chính là những người họ Trịnh phái đến để chăm sóc anh.

Cô có thể nhận ra sự khẩn trương của bậc bề trên nhà họ Trịnh, con trai cả sống chết chưa rõ, đứa

con trai út duy nhất lại vừa mới tỉnh dậy, gấp đến độ nhà họ Trịnh hỗn loạn, suýt nữa thuê máy

bay suốt đêm đưa Trịnh Đạc sang Mỹ.

Nếu không phải bác sĩ cực lực khuyên nhủ, nói như vậy sẽ rất nguy hiểm, nên bây giờ

Doãn Ước vẫn còn gặp được anh ở đây.

Chuyện này đều là nghe được Kỷ Tùy Châu nói, người cùng tầng lớp với nhau thì thăm dò

tin tức của nhau sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có một số chuyện thậm chí không cần Kỷ Tùy Châu

đi hỏi thăm, tự nhiên sẽ có mấy người nịnh bợ chủ động mang đến.

Đồng thời, tin tức của Kỷ Tùy Châu, Trịnh Đạc cũng sẽ biết trước tiên.

- Anh nghe nói Kỷ Tùy Châu bệnh rồi, mắt bị thương đúng không?

- Dạ, lúc cứu em đụng phải đầu, mới phẫu thuật xong.

- Nếu anh không bị thương, ca phẫu thuật này đã do anh thực hiện rồi- Trịnh Đạc cười hiền

hòa- Anh đã hỏi bác sĩ chủ trị của anh ta rồi, tình huống coi như lý tưởng, tuy rằng sẽ không lập

tức hồi phục thị lực, nhưng qua một thời gian chắc sẽ khỏe thôi. Em cũng đừng lo lắng quá.

- Em không lo, hiện giờ em thấy lo cho anh hơn.

- Em nói thật đấy à?

Trịnh Đạc nhìn chăm chú vào Doãn Ước, ánh mắt này làm cô thấy hơi áp lực. Doãn Ước

chân thành nói:

- Thật mà, ngày anh gặp chuyện, em hoảng hốt lắm, em còn không biết mình đã ngủ như

thế nào nữa.

- Là sợ đến mức ngất đi à.

- Có một chút, em không nhớ rõ tình hình hôm đó lắm. Nhưng sao anh lại làm vậy, không

đáng chút nào.

- Có đáng hay không trong lòng anh tự biết cân nhắc- Trịnh Đạc chỉ vào ngực mình, ánh

mắt chan chứa tình cảm- Anh cảm thấy đáng giá thì anh sẽ làm.

- Nhưng ngộ nhỡ viên đạn chệch đi một chút.

- Vậy ít ra có thể đổi được hàng năm em đến mộ phần của anh thắp nén hương.

Sống mũi Doãn Ước cay cay, cố nén không để nước mắt rơi xuống. May mà viên đạn bắn

chệch, thật sự là may mắn trong bất hạnh. Chỉ là nghe ý của Kỷ Tùy Châu, lần này Trịnh Đạc bị

thương không nhẹ, phần lớn nội tạng đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau, xem như rất

nghiêm trọng, khó phục hồi như cũ. Họ Trịnh hình như không định để anh tiếp tục hành nghề y

nữa, có thể sẽ gọi anh về nhà điều dưỡng sức khỏe một thời gian.

Nhưng anh sẽ bằng lòng từ bỏ sự nghiệp của mình sao?

- Hiện giờ anh cũng chưa nghĩ ra- Trịnh Đạc luôn duy trì thái độ với chuyện này- Xem tình

trạng hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp. Bên bệnh viện này anh chỉ tạm thời nghỉ phép giữ lương,

nghỉ ngơi trước mấy tháng đã. Doãn Ước, em có thích nước Mỹ không?

Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?

- Người trong gia đình anh muốn đưa anh sang Mỹ để tịnh dưỡng, anh nghĩ nếu em thích,

chúng ta đi cùng nhau. Em gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, tuy rằng thân thể không bị thương,

nhưng trong lòng chắc chắn có ám ảnh nhất định. Ở Mỹ anh có quen vài nhà tâm lý học giỏi, có

thể nhờ họ trắc nghiệm cho em.

Chuyện này Doãn Ước chưa từng nghĩ tới, khám bác sĩ tâm lý này nọ, chưa từng nằm

trong phạm vi suy xét của cô.

- Hay là thôi vậy, tiếng Anh của em không tốt, không có cách nào trao đổi với bác sĩ.

- Anh có thể tìm người phiên dịch cho em.

Doãn Ước không trả lời, cô im lặng khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngượng

ngập. Sau đó vẫn do Trịnh Đạc chủ động lên tiếng, phá vỡ sự ngượng ngập này:

- Không sao, em muốn ở lại đây cũng đúng. Dù sao nơi này cũng có người đáng để em

vướng bận hơn.

- Ông nội em tuổi tác đã cao- Doãn Ước cắn môi dưới.

- Còn có Kỷ Tùy Châu, em cũng không yên tâm về anh ta mà. Hơn nữa, anh ta vì em mà

mắt bị thương, em chắc chắn muốn ở lại chăm sóc anh ta.

Doãn Ước không hề có chút suy nghĩ nào về mặt này. Sau vài lần bị anh xem như con sen

mà sai bảo, cô đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này rồi.

Anh không hề thiếu tiền, cũng hoàn toàn không thiếu người săn sóc, nếu anh bằng lòng,

người hầu nhà anh phái đến có thể chiếm hết tầng lầu này. Nhưng anh là thích dày vò cô, chuyện

lớn chuyện nhỏ gì cũng phải làm phiền đến cô.

Đôi lúc cô rất hận, hận ba Kỷ Tùy Châu không quản được anh, nếu không thì cũng xách

anh về nhà lớn họ Kỷ để dưỡng thương, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao.

Khi Doãn Ước từ chỗ Trịnh Đạc quay về, thấy Kỷ Tùy Châu đang ở đó “cò kè mặc cả” với

dì Mai.

Dì Mai là người giúp việc ở nhà họ Kỷ lâu năm, vô cùng quen thuộc với Kỷ Tùy Châu, lúc

nói chuyện đều mang theo vẻ thân thiết. Kỷ Tùy Châu cũng rất tùy tiện với dì, không xem dì ấy là

người ngoài.

Dì Mai muốn đỡ Kỷ Tùy Châu vào nhà vệ sinh, nhưng anh lại một mực từ chối.

- Cậu chủ, mắt cậu nhìn không thấy, cứ để dì đỡ cậu đi. Dì không cởi quần cậu đâu, tự cậu

giải quyết là được.

Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Tùy Châu dần dần thối đi, Doãn Ước suýt bật cười thành tiếng. Kỷ

Tùy Châu gần đây thật sự mất hết uy phong, mắt không nhìn thấy nên làm gì cũng không tiện, ví

như việc nhỏ như đi vệ sinh, đối với phụ nữ thì ảnh hưởng không lớn, còn đàn ông thì…

Cho dù đàn ông nhắm chuẩn đến đâu, dưới hình huống nhìn không thấy cũng rất dễ dàng

văng lên người mình. Cho nên chủ tịch Kỷ không ai sánh kịp, chỉ có thể chọn ngồi xuống giải

quyết bầu tâm sự.

Làm một người đàn ông mà phải đi ngồi, là chuyện tổn thương lòng tự trọng của họ biết

bao. Trước khi dì Mai đến, Doãn Ước nhiều nhất chỉ theo anh đi vào, để anh khỏi phải đụng vào

cạnh cửa.

Dù sao thì gậy chống này nọ, anh dùng không thuận tay lắm.

Nhưng cô sẽ không chủ động nói chuyện này với anh, chỉ xem như chưa từng xảy ra. Hai

người nên làm gì hay làm gì, Kỷ Tùy Châu cũng không có ý định nói kỹ chuyện này với cô. Cho

dù Doãn Ước cảm thấy mình có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này, làm giáo viên của

anh cũng không thành vấn đề.

Bây giờ dì Mai đến rồi, những ngày yên ổn của Kỷ Tùy Châu coi như kết thúc. Cho dù anh

vẫn tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình như trước, nhưng vì dì Mai đặc biệt quan tâm khiến

anh có chút xấu hổ.

Thấy dì đứng giữ trước cửa nhà vệ sinh, nhỏ nhẹ hỏi Kỷ Tùy Châu có chỗ nào bất tiện

không, Doãn Ước thật muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.

Mấy “nhũ mẫu” nhà họ Kỷ đều xem Kỷ Tùy Châu như trẻ con để cưng chiều sao?

Đây chỉ là một trong số đó thôi.

Lúc ăn cơm, như thường lệ là Doãn Ước đút anh, dì Mai lại ở bên cạnh nói chen vào:

- Để dì được rồi, cậu chủ ăn chậm một chút, ăn nhanh quá coi chừng bị mắc nghẹn, và

cũng không tốt cho sức khỏe nữa. Cô Doãn cô đút ít và chậm một chút đi, tôi sợ câu chủ nhà tôi

bị sặc.

Doãn Ước rất muốn nói với dì, Kỷ Tùy Châu đã hơn ba mươi tuổi đầu, anh không phải là

con nít ba tuổi. Thật sự anh hoàn toàn có thể tự ăn cơm, bảo cô đút anh hoàn toàn là chủ tâm của

ông chủ Kỷ.

Kết quả làm trời làm đất chính là tự làm khổ chính mình. Sau lần đó chỉ cần dì Mai ở đây,

Kỷ Tùy Châu đều tự ăn cơm, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, để ngừa bên tai phải hứng chịu vô số

lời lải nhải.

Ngoại trừ dì Mai, họ Kỷ còn phái thêm vài người hầu, trong phòng bệnh cao cấp nhiều

người qua lại ra vô, đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu thấy phiền, kiếm cớ đuổi hết họ về.

Nhưng dì Mai lại không chịu đi, dì cố thủ mặt trận, bộ dạng còn chuyên nghiệp, cần mẫn

và thật thà khiến Doãn Ước cảm động. Người không biết còn tưởng rằng dì chính là mẹ ruột của

Kỷ Tùy Châu.

Doãn Ước đã từng gặp qua mẹ Kỷ Tùy Châu hai lần, đều là ở bệnh viện, nhìn ra được mẹ

anh rất thương anh, nhưng không giống như dì Mai, xem anh như con nít mà chăm sóc.

Phần lớn thời gian mẹ Kỷ Tùy Châu đều yêu lặng, chỉ âm thầm nhìn con trai, trên mặt

mang theo ý cười nhưng lại không thích nói chuyện.

Bà là típ phụ nữ dịu dàng, điểm này Tùy Ý không giống bà. Bất luận khi nào Tùy Ý đến

đây đều hấp tấp. Lần đầu khi biết mắt anh cô bị thương, cô thậm chí không dẫn theo người hầu,

chỉ một mình đến đây.

Hiện tại cô đã có thể tự đi được, nhưng bình thường vẫn có người làm đi theo bên cạnh. Có

thể ném lại người làm tự mình đến, có thể nhìn ra được cô rất quan tâm anh trai mình.

Lúc cô đến, Doãn Ước đúng lúc ra ngoài, khi quay lại thì Tùy Ý sắp về. Hai người mặt đối

mặt, đối phương chỉ dùng khóe mắt quét nhìn cô hai cái, bằng vẻ mặt khinh thường.

Doãn Ước biết trong lòng cô nghĩ gì, cô chắc chắn nghĩ mình đúng là mặt dày quấn quít

lấy anh trai cô để đòi một danh phận.

Cô ấy nghĩ vậy không có gì lạ.

Bất luận là mẹ Kỷ Tùy Châu hay Tùy Ý, thái độ đều rất bình thường, so với họ dì Mai còn

khẩn trương quá mức hơn. Hôm đó chạng vạng Kỷ Tùy Châu định đi tắm, vốn muốn kéo Doãn

Ước vào phòng tắm phục vụ mình, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị dì Mai dập tắt.

- Cậu chủ, để dì tắm cho cậu.

Doãn Ước bị oanh tạc cả một ngày, đến lúc này có hơi mệt đừ. Câu nói này đã từ buồn

cười biến thành tức cười.

Dì Mai cũng khoảng sáu mươi tuổi, một người già tóc đã hoa râm tắm rửa cho một thanh

niên hơn ba mươi tuổi, bức tranh này không có cách nào để xem.

Kỷ Tùy Châu lập tức từ chối.

- Lúc còn nhỏ dì cũng tắm cho cậu mà, tã cũng thay không ít- Dì Mai phản bác- hiện giờ

cậu lại không tiện, dì tắm cho cậu thì có sao.

Doãn Ước cuối cùng đã nhìn ra, dì Mai là xem Kỷ Tùy Châu như con ruột của mình.

Chính là hội chứng mẹ quá cuồng con.

Cô nghĩ Kỷ Tùy Châu sẽ chạy trốn, không ngờ người ta biết kiểm soát tốt, nương theo lời

dì Mai nói đến chuyện cũ. Từ những trò khi bé chơi đến món ăn từng nếm qua, cuối cùng đặc biệt

hoài niệm một món điểm tâm nào đó, còn thêm một câu cảm thán.

- Cũng không biết bây giờ còn bán không.

- Còn còn, dì biết một chỗ, bây giờ chắc vẫn còn mở cửa. Cậu muốn ăn à?

- Vậy làm phiền dì Mai, để con nói Lão Tần lái xe chở dì đi.

- Được, vậy cậu chờ dì nha, dì về ngay.

Nhìn thấy dì Mai vô cùng hào hứng rời khỏi phòng, Doãn Ước nhịn không được giơ ngón

tay cái lên với Kỷ Tùy Châu. Giơ một hồi mới nhớ là anh không nhìn thấy, lại lặng lẽ thu tay về.

Kỷ Tùy Châu lại có thể đoán được hành động của cô, cười cười xuống giường:

- Đừng có khen, có thời gian thì đóng cửa khóa trái mới đúng.

- Dì Mai lát nữa còn quay lại không?

- Chắc có. Nhưng tối nay anh sẽ nói dì về nhà, ngày mai chắc là dì không cần đến đây nữa.

- Tại sao?

- Ngày mai anh tháo băng xuất viện rồi, dì ấy sẽ không theo về nhà anh đâu.

Doãn Ước thở phào thay Kỷ Tùy Châu. Mỗi ngày phải sống cùng nhà với dì Mai, nghĩ lại

chắc điên mất.

Kỷ Tùy Châu quen thuộc hướng đi vào phòng tắm, cây gậy trong tay càng chống càng

thuận tay, anh vừa đi vừa nói:

- Lúc anh còn rất nhỏ, ba mẹ đã ly hôn rồi, là một tay dì Mai chăm anh lớn. Mấy lời nói

của dì cũng không quá khoa trương, chỉ là lớn rồi, không thể làm phiền người già nhiều.

Doãn Ước không ý thức được anh đang ở đó đào hố cho mình, sau khi khóa cửa mới đi

vòng trở vào, ân cần dìu anh vào phòng tắm:

- Vậy một mình anh tắm có cực lắm không?

- Cực lắm.

- Vậy phải làm sao, em đi tìm hộ lý cho anh nha?

Người họ Kỷ phái đến đều bị anh cho về rồi, hiện giờ bên cạnh anh ngoại trừ cô, một

người dùng được cũng không có. Doãn Ước cũng hết cách với tính khí ương bướng của anh.

Kỷ Tùy Châu từ chối ngay đề nghị gọi hộ lý này. Anh hơi xoay người, nắm lấy cổ tay

Doãn Ước đặt lên cánh tay mình:

- Chỉ có thể làm phiền em thôi.

***

Doãn Ước sững ra mất hai giây, mỉm cười nói:

- Được thôi.

Lần này đến phiên Kỷ Tùy Châu nhíu mày. Anh nói đông nói tây, tốn công đùa với cô, vốn

tưởng Doãn Ước nhất định sẽ xù lông lên, không ngờ cô lại đồng ý nhanh vậy.

Vì sự khác thường này, Kỷ Tùy Châu có hơi tò mò, anh hỏi Doãn Ước:

- Không do dự chút nào à?

- Có gì phải do dự, cũng không phải chưa từng thấy qua.

- Anh tưởng em da mặt mỏng chứ.

- Nói khó nghe thì- Doãn Ước cười cười- Nếu mắt anh bình thường, em chắc chắn ngại.

Nhưng bây giờ…

- Đứng trước một người mù, không có chút xấu hổ nào?

- Dù sao anh cũng không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt em, em thế nào cũng không

sao mà. Hơn nữa, nhìn anh em cũng đâu có thiệt.

Kỷ Tùy Châu đưa tay chạm vào mặt Doãn Ước, đầu ngón tay di chuyển trên đó một lát,

cuối cùng dời xuống môi cô.

Doãn Ước thấy anh có ý định hôn mình, mau chóng chụp lấy tay anh, đẩy anh đi vào

phòng tắm:

- Em dẫn anh vào, coi chừng trơn đó.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, Doãn Ước không để ý đến anh, chỉ vui vẻ với sự thành

công của mình.

Trong phòng tắm rộng, có bồn tắm và đồ dùng đầy đủ, bồn tắm rất lớn, đủ để trẻ con bơi

lội trong đó.

- Anh định tắm ở chỗ nào?- Doãn Ước hỏi anh.

Hai hôm trước Kỷ Tùy Châu đều đứng tắm. Mắt dán băng tắm lâu cũng không tiện, cho

nên hôm nay anh thay đổi chủ ý:

- Tắm bồn đi, em giúp anh xả nước vào bồn tắm nhé.

Doãn Ước thả tay anh ra, đi qua đó chỉnh nước ấm. Nghĩ lại cảm thấy không ổn, lại đi trở

về hỏi anh:

- Có cần em lấy ghế cho anh ngồi đợi không?

Kỷ Tùy Châu rất muốn nói một chữ với cô: biến.

Xem anh là mèo bệnh à?

Nhưng anh vẫn duy trì hàm dưỡng, chỉ cười trả lời bốn chữ:

- Không cần, cám ơn.

Doãn Ước lại tiếp tục xả nước, tiếng nước chảy ào ào cô lại nhớ đến một chuyện:

- Nên kêu người ta chuẩn bị mấy tấm chống trượt để trong phòng tắm, ngộ nhỡ anh một

mình trong đây bị trơn té thì làm sao. Chỗ này lại không có chuông để gọi người, đúng rồi, hay là

chuẩn bị một cái đeo trên tay anh, có chuyện gì thì anh cứ gọi. Gần đây em cũng định mua cho

ông em một cái, nếu anh thích, sẵn tiện em mua giúp một cái cho anh luôn, dù sao cũng không đắt

lắm.

Cô ở đó lảm nhảm không yên, hoàn toàn không ý thức được Kỷ Tùy Châu đã âm thầm đi

đến phía sau cô từ lúc nào. Cho đến khi đối phương duỗi tay ra, chuẩn xác ôm lấy thắt lưng cô, cô

mới nuốt câu chuyện trở vào.

- Anh sao lại…

- Doãn Ước- Giọng nói ma mị của Kỷ Tùy Châu gần trong gang tấc- Em đừng quá đắc ý.

- Em đâu có- Doãn Ước gượng gạo né đầu sang một bên.

Còn dám nói không có. Nghe những lời vừa rồi, là đánh đồng anh với một người già, anh

chỉ bị thương ở mắt mà thôi, mấy hôm nữa thị lực sẽ hồi phục trở lại, cô lại dám trả đũa ở đây.

Tưởng anh nghe không hiểu à?

- Nếu anh không thích thì thôi, em không mua nữa.

- Mua đi, em mua thì anh sẽ mang, đến lúc đó ngày nào anh cũng tìm em, gọi một tiếng em

phải đến, nghe có vẻ không tồi nhỉ.

- Thứ đó không dễ mua đâu, đắt lắm.

- Khó mua anh cũng phải mua về cho em, không cần tiếc tiền. Ông nội em cũng muốn

đúng không? Anh sẽ sắm cho anh và ông luôn, thế nào?

Lúc Kỷ Tùy Châu nói chuyện, tay anh sờ loạn trên người Doãn Ước. Anh đột nhiên phát

hiện bị mù cũng có chỗ tốt, nếu đụng phải chỗ không nên đụng, anh liền thoải mái nhận sai.

- Ngại quá, nhìn không thấy, sờ nhầm.

Vốn chỉ định kiếm chác chút đỉnh từ Doãn Ước, cuối cùng bị nghiện, của hời càng kiếm

càng nhiều.

Bồn nước xả cả buổi, hình như thế nào cũng sẽ không đầy. Trong lúc đó Doãn Ước mấy

lần vùng ra khỏi vòng ôm của đối phương, đều là tốn công vô ích.

Kỷ Tùy Châu quyết định không cho cô đi, cô thật sự không đi được. Đến cuối cùng anh

còn không quên khuyên cô vài câu:

- Tiết kiệm sức lực đi, anh chỉ bị thương ở mắt thôi.

Sức mạnh của đàn ông và phụ nữa đối lập nhau, mà còn cách khá xa nữa.

Nhưng phụ nữ cũng có ưu thế của mình. Doãn Ước xem xét thời thế, lập tức bỏ phản

kháng, chuyển sang dụ dỗ. Cô đặt tay lên mu bàn tay của đối phương, khẽ vuốt ve qua lại, dùng

giọng nói mềm mại “chất vấn” anh:

- Rốt cuộc anh có tắm không nè.

Yêu tinh này!

Nếu không phải mắt nhìn không thấy, Kỷ Tùy Châu lúc này chắc chắn đã bế cô lên ném

thẳng vào bồn tắm. Anh ho nhẹ vài tiếng, che giấu phản ứng của cơ thể mình, thả Doãn Ước ra

bắt đầu cởi đồ. Doãn Ước đưa tay tháo hộ cúc áo cho anh thật tự nhiên, cởi đến một nửa đột nhiên

nói:

- Có phải có người gõ cửa không?

Nói xong định đi, bị Kỷ Tùy Châu kéo trở về:

- Đừng nghĩ sẽ chạy, đổi cái cớ thông minh hơn đi.

- Thật sự có người đang gõ cửa mà, dì Mai về nhanh vậy à?- Doãn Ước giãy ra- Để em đi

xem, ngộ nhỡ dì ấy gọi người đến mở cửa thì không hay.

Nghĩ lại dì Mai rất khẩn trương về anh, Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng thả Doãn Ước ra.

Đối phương đi ra rồi anh vẫn đứng đó, vốn định chờ cô quay lại cởi tiếp cho anh, lại cảm thấy

ngu ngơ chờ đợi như thế thì hơi ngốc, cuối cùng vẫn nhanh nhẹn tự cởi hết đồ trên người mình,

rồi mò mẫm bước vào bồn tắm.

Nước vừa đủ ấm, anh thoải mái nằm xuống, bắt đầu nghĩ đến việc công ty.

Anh bệnh, Bùi Nam và Diệp Hải Thần bận rộn lắm, ngoại trừ xử lý công việc hằng ngày

trong công ty, còn phải phân loại và báo cáo với anh. Mỗi ngày ngoại trừ trêu Doãn Ước ra, thời

gian còn lại anh đều nghe điện thoại.

Công ty càng lớn càng không thể xem thường, chỉ một sơ hở nhỏ thôi, cũng đủ dẫn đến tai

ương ngập đầu.

Một khi anh nghĩ đến chuyện công ty đều hết sức chuyên chú, ngay cả Doãn Ước vào lúc

nào cũng chưa biết.

Lúc Doãn Ước vào đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lõa

thể ngâm trong nước, trong lòng vẫn bị rung động không nhỏ.

Trước kia chỉ biết dáng người Kỷ Tùy Châu đẹp, hôm nay nhìn gần thế này, càng khiêu

khích người hơn. Phụ nữ quả nhiên cũng háo sắc lắm.

Cô ngắm anh bất động hồi lâu, nghĩ anh ngủ, vuốt khuôn mặt nóng hổi rồi đi qua nhắc nhở

anh:

- Anh buồn ngủ thì lên giường mà ngủ.

- Cùng với em à?- Kết quả Kỷ Tùy Châu lập tức đáp trả.

- Em không bồi đâu ha.

- Vậy thì chán ngắt.

- Hay là em gọi điện tìm vài cô cho anh?

Kỷ Tùy Châu nở nụ cười yêu nghiệt, lập tức ngồi dậy:

- Quên đi, không biết là có bệnh gì không.

Nghe anh nói vậy, Doãn Ước muốn thử anh:

- Vậy lỡ như em cũng từng với người đàn ông khác…

- Em có à?

- Em nói là lỡ như thôi.

Mặc dù mắt Kỷ Tùy Châu không thấy gì, nhưng lại trúng vô cùng, chỉ bằng tiếng nói đã có

thể tìm được chính xác vị trí Doãn Ước đứng, một phen túm lấy tay cô, kéo cô đến trước mặt

mình.

- Miễn là thích, thế nào cũng được.

Doãn Ước có cảm giác mình bị biến thành bó đuốc, mau chóng đẩy anh ra, làm giọng thoải

mái:

- Tắm đi, anh gội đầu không?

Kỷ Tùy Châu cũng không vạch trần cô, chỉ nói cô giúp đỡ, một lần nữa nằm xuống, tựa

đầu vào thành bồn tắm. Doãn Ước làm rất nghiêm túc, tránh làm ướt băng gạc của anh, trước tiên

cô làm rất nhiều công tác chuẩn bị, đến cuối cùng khi thật sự bắt tay vào tắm cho đối phương, Kỷ

Tùy Châu hơi thở ổn định, hình như đã ngủ rồi.

Nghĩ lại thấy mấy hôm nay anh cũng mệt mỏi lắm, lúc Doãn Ước gội đầu liền thêm vào

chút mát-xa, xóa tan mệt mỏi giúp anh. Kỷ Tùy Châu vốn chỉ chợp mắt, được cô mát xa như vậy

thật sự dần buồn ngủ hơn.

Mấy năm nay anh vì quan tâm chuyện công ty, giấc ngủ khi đủ khi thiếu. Chỉ bằng tay

nghề này của cô, anh đã phải cưới cô về nhà, ít nhất có cô ở đó, mỗi ngày anh đều có thể ngủ yên

giấc.

Gội đầu mất hơn nửa tiếng, lúc lau đầu anh, Doãn Ước thương lượng với Kỷ Tùy Châu:

- Tắm người thì anh tự tắm, được không?

- Không được.

Từ chối thẳng thừng như vậy, uổng phí vừa rồi cô tốn tâm tư dỗ dành anh. Doãn Ước phát

tức, nhìn quanh phòng tắm một hồi, phát hiện ra đồ tốt, liền nghiến răng nói:

- Được, em- tắm- cho- anh.

Cô đứng dậy đi lấy thứ đó, nghe được sau lưng Kỷ Tùy Châu hỏi cô:

- Vừa rồi là ai gõ cửa?

- Y tá, nói muốn đo nhiệt độ cơ thể cho anh. Em cảm thấy mấy cô đó chính là cố ý, thấy

anh đẹp trai nên ngày nào cũng mượn cớ chui vào phòng anh, ngắm anh cho đã mắt. Cũng không

biết nhìn vậy có ích lợi gì, có thể ăn thêm hai chén cơm hay thế nào.

- Mùi giấm chua nồng nặc nhỉ. Yên tâm đi, ngày mai về nhà rồi, lúc đó anh chỉ để một

mình em ngắm thôi.

Doãn Ước nghe ý anh, hình như muốn cô cùng về nhà với anh, nhất thời cầm bàn chải cán

dài đứng đó do dự.

- Em thuê người giúp việc cho anh nha.

- Em cảm thấy nhà anh thiếu người hầu, hay là anh thiếu tiền?- Kỷ Tùy Châu bật cười.

Nói đến cùng, chỉ là muốn Doãn Ước ở bên cạnh mình. Anh cũng không nỡ để cô mệt,

mấy việc nặng nhọc cứ để người khác làm, nhiều nhất cũng chỉ để cô bưng nước này nọ thôi.

Có cô ở cùng, mới là mục đích thật sự.

Doãn Ước vốn định buông tha anh, nghe anh nói vậy liền không chút do dự, xách bàn chải

đi qua đó. Cô xịt sữa tắm lên bàn chải, trực tiếp chà lên người Kỷ Tùy Châu.

Đối phương không thấy gì, không ngờ cô lại xuống tay ngoan độc như vậy, cho đến khi

lông bàn chải cứng nhọn chải mấy lần lên lưng anh, anh mới có phản ứng.

- Doãn Ước em làm gì đó!

- Tắm cho anh. Tay em ngắn sợ với không tới, tìm cái bàn chải cán dài để chà cho anh đây.

Anh yên tâm, bàn chải này mới lắm, chỉ dùng để chà sàn nhà tắm thôi, chắc chắn sẽ gột sạch thân

thể anh.

Kỷ Tùy Châu thật sự hết cách với cô, nhân lúc anh bệnh muốn mạng của anh đây mà.

Doãn Ước đôi khi thật sự rất trẻ con, hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi, còn giữ lại chút tùy hứng

của thiếu nữ, nhưng anh lại thích điểm đó của cô, thích đến độ không muốn buông tay.

Thời khắc anh nhào đến giúp cô tránh viên đạn kia, anh đã quyết định phải giữ được cô gái

này.

Chỉ là nên giữ thế nào bây giờ anh vẫn chưa có chủ ý.

Anh không có biện pháp, thì sẽ có cả đống người thay anh ra chủ ý. Tối hôm đó Doãn Ước

về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi dì Mai ở lại chăm sóc Kỷ Tùy Châu. Dì đã nhịn cả ngày

rồi, bây giờ cuối cùng không nhịn được nữa.

- Cậu chủ, cậu có thích cô Doãn không?

- Thích.

- Vậy cô ấy có thích cậu không?

Kỷ Tùy Châu nhíu mày suy tư một hồi:

- Chắc cũng có một chút.

- Vậy hai cô cậu đang yêu đương à?

- Vẫn chưa.

- Cậu chủ à, cậu theo đuổi chưa triệt để- Dì Mai liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất.

Kỷ Tùy Châu tựa vào sô pha cười cười:

- Vậy dì nói xem phải làm sao?

- Dì hỏi cậu chuyện này trước đã, con người cô Doãn thế nào?

- Tốt lắm, rất lương thiện.

- Vậy được rồi, người tốt là đủ rồi, những cái khác không quan trọng. Dì thấy lần trước ba

cậu muốn tìm cho cậu cháu gái của bộ trưởng nào đó, dì thấy không ổn. Tính tình nóng nảy, luôn

quát bảo với bạn mình, với cậu chắc chắn không đi đến đâu. Cô Doãn lại rất nhã nhặn, thoạt nhìn

có hơi mềm lòng. Cậu cứ ra tay từ chỗ đó.

- Dì nói rõ chút xem.

Dì Mai rót ly nước cho anh, ngồi vào bên cạnh anh:

- Cậu nói cho dì biết xem, bình thường cậu theo đuổi cô ấy như thế nào. Có phải không

tặng quà thì tặng tiền, bảo vệ cô ấy thật chu đáo, ấm ức gì cũng không để cô ấy chịu không?

Kỷ Tùy Châu cẩn thận nghĩ, không phải đúng hoàn toàn, nhưng cũng có bảy tám phần

đúng. Đàn ông che chở cho phụ nữ là bản tính trời sinh rồi, nếu không anh cũng sẽ không bị mù.

- Như vậy không phải không được, nhưng mà chúng ta có thể tỏ ra chút yếu đuối mà.

Kỷ Tùy Châu vừa nghe vừa gật đầu, khóe miệng hiện lên ý cười:

- Ừ, có lẽ con đã hiểu ý của dì rồi.

No comments:

Post a Comment