Đừng nên gặp lại - Chương 53



Mùa đông tối sớm, còn chưa đến sáu giờ, ngoài cửa sổ đã tối thui.

Doãn Ước đi đến gõ cửa thư phòng của Kỷ Tùy Châu, nghe được bên trong truyền đến

tiếng “mời vào” trầm thấp, cô liền đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở, cô thấy Kỷ Tùy Châu đứng đưa

lưng về phía cô, trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Cô theo bản năng định ra ngoài, đối phương

lại vẫy tay với cô, ý bảo cô đi vào ngồi.

Trong phòng đèn sáng trưng, bóng lưng Kỷ Tùy Châu đặc biệt thâm trầm. Nghe qua cuộc

gọi sắp kết thúc, không nghe được bản chất nội dung thật sự là gì, Doãn Ước chỉ nghe được một

câu mấu chốt.

- Ừm, tôi sẽ đi bệnh viện.

Đi bệnh viện làm gì? Doãn Ước còn đang tự hỏi câu này, bên kia Kỷ Tùy Châu đã cúp

máy.

Nhưng anh không xoay người lại, vẫn đứng đó như cũ. Doãn Ước liền hỏi anh:

- Anh muốn đi bệnh viện à, có phải vết thương trên trán đau rồi không?

Cuối cùng Kỷ Tùy Châu cũng xoay người, nhìn qua hết thảy đều bình thường. Nhưng hình

như có chỗ nào đó là lạ, Doãn Ước nhìn mặt anh hồi lâu, phát hiện ra một vấn đề.

Anh không nhìn cô, dù là nói gì đó, anh cũng nhìn về phía sô pha, nhưng ánh mắt lại

không dừng trên người cô.

Anh đang nhìn đi đâu vậy?

Doãn Ước nhìn xung quanh, không cảm thấy có thứ gì đáng nhìn. Cô đứng lên đi qua chỗ

anh, hỏi lại câu hỏi trên lần nữa.

- Doãn Ước, em lại đây.

Kỷ Tùy Châu vẫy tay về phía cô, ánh mắt vẫn không biết đang nhìn về hướng nào. Anh

như vậy rất kỳ lạ, khiến Doãn Ước vô cớ cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Cô đi đến trước mặt anh,

mới vừa đứng lại đã bị đối phương kéo tay ôm vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô, môi áp vào má cô

có chút lành lạnh.

Lúc anh lên tiếng, giọng trầm ổn, như đang trần thuật lại một chuyện rất bình thường:

- Mắt anh không nhìn thấy gì, giúp anh gọi điện cho Lão Tần.

Doãn Ước lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Tùy Châu nhắc lại lần nữa.

- Cái gì gọi là không nhìn thấy?

- Chính là bị mù.

Từ “mù” này đối với Doãn Ước có một ý nghĩa đặc thù, lúc ấy trong đầu cô như nổ tung.

Sao có thể như vậy, Kỷ Tùy Châu đang yên đang lành ngồi trong thư phòng, mấy tiếng đồng hồ

sau lại có thể nói với cô: không nhìn thấy.

Đây là đang nói đùa đúng không?

- Không đùa đâu. Nếu có thể gọi điện anh đã tự gọi rồi, điện thoại thông minh rắc rối thế

nào em cũng biết mà, ngay cả ấn số anh cũng thấy rất khó khăn.

Lần này Doãn Ước thật sự khẩn trương, cô mau chóng tách khỏi lòng đối phương, cầm lấy

điện thoại trong tay anh gọi cho Lão Tần. Trong điện thoại cô không nói chi tiết, chỉ nói cậu chủ

cần dùng xe.

Lão Tần nghe thấy giọng cô còn định trêu vài câu, Doãn Ước đã vội cúp máy.

Sau đó cô nhìn Kỷ Tùy Châu. Khó trách vừa rồi cô cảm thấy anh có gì đó là lạ, mắt không

biết nhìn đi đâu. Người mù đều như vậy, bằng giọng nói anh có thể đoán được vị trí đại khái của

cô, lại không có cách nhìn chuẩn xác vào người cô.

Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, chưa từ bỏ ý định còn quơ quơ tay trước mặt anh. Không

có phản ứng, đôi mặt đẹp kia không có chút phản ứng với tay cô.

Kỷ Tùy Châu hình như cảm giác được cô kích động, vươn tay chụp lấy tay cô:

- Đừng khẩn trương, Lão Tần sẽ đến ngay.

Rõ ràng người mù là anh, anh phải an ủi ngược lại mình. Doãn Ước mau chóng thu lại sự

hoảng hốt, hỏi anh tình hình đã qua.

Kỷ Tùy Châu vẻ mặt thản nhiên:

- Không rõ nữa, anh đang nói điện thoại với người ta, thì mọi thứ trở nên càng ngày càng

mơ hồ, phạm vi có thể nhìn thấy cũng ngày càng thu hẹp. Sau đó trước mắt liền tối sầm. Người

gọi điện cho anh chính là Lý Mặc, anh ta đã nói tình huống này với anh rồi. Không sao đâu, chắc

là có thể chữa khỏi.

Lý Mặc là bạn của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước có chút ấn tượng với anh ta. Nhưng trong trí

nhớ người này không phải bác sĩ khoa mắt, nếu có Trịnh Đạc ở đây thì tốt rồi.

Nghĩ đến Trịnh Đạc, lòng Doãn Ước lại chùn xuống. Nhưng lúc này không quản được

nhiều như vậy, còn phải mau chóng đưa Kỷ Tùy Châu đến bệnh viện.

Trong vòng mấy ngày, Doãn Ước xuất nhập bệnh viện liên tục, ra vào chẳng có gì tốt.

Hiện tại cô thật sự sinh ra tâm lý sợ hãi mãnh liệt đối với bệnh viện này.

Lão Tần dọc đường chạy rất nhanh, sắc mặt sa sầm như mây đen vần vũ. Lúc vào bệnh

viện gần như quên giảm tốc độ, may mà buổi tối người trước cổng không nhiều lắm, ông trực tiếp

chạy thẳng đến trước đại sảnh.

Kỷ Tùy Châu vừa đến, chủ nhiệm Vu của khoa mắt liền đi ra nghênh đón. Ông đang định

xuống ca, nhận được một khách hàng lớn như Kỷ Tùy Châu, gấp đến độ ngay cả cơm chiều cũng

chưa ăn.

Mấy người vội vã đến văn phòng bác sĩ, mới ngồi xuống không bao lâu đã có người gõ

cửa, Doãn Ước quay lại nhìn, là Lý Mặc đi vào, sắc mặt cũng như bình thường.

Anh ta và Kỷ Tùy Châu đã nói chuyện xong, chắc đã nắm rõ tình hình, vẻ mặt kia của anh

ta có nghĩa là gì, có phải tình huống của Kỷ Tùy Châu không mấy lạc quan?

Chủ nhiệm Vu làm một loạt kiểm tra cho Kỷ Tùy Châu, trong lúc đó Doãn Ước vẫn ngồi

lại văn phòng chủ nhiệm không nói lời nào. Cô nghĩ đến tình cảnh năm đó mình bị tai nạn xe.

Trước mặt là chiếc xe container chạy ngược chiều với vận tốc rất nhanh, cô xoay vô lăng

hết cỡ, nhưng xe vẫn mất khống chế đụng vào cây đại thụ ven đường. Cô lập tức mất ý thức, lúc

tỉnh lại mắt đã không nhìn thấy gì.

Cô trải qua mọi loại kích động cùng bất an, ban đầu cô thậm chí còn nghĩ đến cái chết.

Chuyện đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của cô, mãi cho đến năm năm sau làm phẫu thuật,

cuộc sống mới một lần nữa trở lại bình thường.

Không ngờ hiện tại sự việc này lại xảy ra. Nghe ý của chủ nhiệm Vu, Kỷ Tùy Châu bởi vì

bị ngoại lực tác động mạnh vào đầu làm chấn thương dây thần kinh thị giác, mới khiến mù như

bây giờ.

Anh cần tiếp nhận phẫu thuật giải áp thần kinh thị, nhưng tiếp đó khả năng khôi phục thế

nào bây giờ vẫn không biết được. Trong vòng 48 tiếng tiếp nhận giải phẫu thì khả năng hồi phục

sẽ cao hơn khi trễ hơn 48 tiếng, cho nên Kỷ Tùy Châu gần như chưa chuẩn bị gì, đã bị đẩy vào

phòng phẫu thuật.

Trước khi vào trong, anh vẫn không quên trấn an Doãn Ước. Anh ngồi bên cạnh cô, giọng

bình thản nói rõ an bài của mình:

- Anh nói Lão Tần đưa em về trước, tùy em muốn ở đâu cũng được. Theo ý anh thì anh

muốn em về nhà ông nội em trước đã, dù sao có dì giúp việc ở đó, chăm sóc em sẽ tiện hơn. Đợi

anh phẫu thuật xong rồi, anh sẽ gọi điện cho em.

Doãn Ước muốn nói cô muốn ở lại bệnh viện đợi anh phẫu thuật xong, nhưng tưởng tượng

đến những gì xảy ra trong hai hôm nay, cũng không có bản lĩnh ở đó mặc cả với anh, cô dứt khoát

đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Cô chỉ hy vọng sau khi mình về rồi, anh có thể yên tâm vào phòng phẫu thuật. Còn cô chỉ

cần về nhà ngủ một giấc, hôm sau thức dậy, cơn ác mộng này sẽ kết thúc.

Giấc mộng này quá dài quá đáng sợ, cô hy vọng sẽ mau chóng thoát khỏi nó.

Trên đường về, Lão Tần vẫn giữ im lặng, cho đến khi xe dừng lại, Doãn Ước sắp xuống,

ông mới nói một câu:

- Yên tâm đi, cậu chủ chắc chắn không sao đâu.

Mặc dù chỉ là lời an ủi, lúc này Doãn Ước nghe vào cũng thành cổ vũ lớn lao.

Cô cám ơn đối phương rồi vào nhà ông nội. Bởi vì quá vội, cô chỉ mang theo điện thoại,

nên chỉ có thể gõ cửa. Dì giúp việc ra mở, thấy cô về có hơi giật mình, nói với cô ông nội vẫn còn

trong phòng xem ti vi, Doãn Ước liền đi qua chúc ông ngủ ngon.

Ông nội vừa thấy cô liền khẩn tương, ông vẫn chưa hỏi han gì về vụ bắt cóc với cháu gái.

Ông muốn cùng cô nói chuyện, sợ cô bị ám ảnh tâm lý. Nhưng Doãn Ước lúc này không muốn

nói gì, biểu hiện cứng nhắc ứng phó mấy câu.

Ông nội nhìn ra cảm xúc của cô khá tệ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ kêu cô mau đi ngủ.

Doãn Ước về phòng ngã lên giường mình, nước mắt nhịn lâu rồi suýt nữa trào ra.

Nhưng cô vẫn không khóc, bởi vì so với hai hôm trước, tình hình hiện giờ đã khá hơn

nhiều rồi. Khi đó cô cận kề cái chết, gần như gặp thoáng qua tử thần. Hiện tại cô có thể an toàn

nằm trên chiếc giường trong nhà mình, cuộc đời này đã đủ may mắn rồi.

Cô nghĩ ông trời hẳn là không làm khó như vậy nữa đâu, đã thả họ rồi, sẽ không thu hồi lại

vận may đâu nhỉ. Trong lòng cô lặng lẽ khích lệ mình và Kỷ Tùy Châu, sau đó xốc lại tinh thần đi

rửa mặt.

Sau khi ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, Doãn Ước tỉnh lại từ trong cơn mê, vừa thấy đồng hồ

vẫn chưa đến bảy giờ sáng, lại xem điện thoại không có cuộc gọi nhỡ nào.

Không có tin gì nghĩa là tin tốt đúng không?

Cô không ngủ thêm được nữa, vội vàng chỉnh trang lại mình rồi xuống lầu gọi xe đến bệnh

viện. Lúc đến phòng bệnh, Kỷ Tùy Châu vẫn còn ngủ, cô đi ra ngoài tìm y tá trực ban hỏi thăm

tình hình.

Trên mặt y tá nở nụ cười chuyên nghiệp, nói với cô ca phẫu thuật rất thành công, nhưng thị

lực sẽ không hồi phục ngay được.

- Vậy phải mất bao lâu?

- Cái này thì không biết, khác ca bệnh sẽ khác tình huống, cô đừng quá lo lắng.

Người khác kêu cô đừng lo lắng, Doãn Ước lại càng lo lắng hơn. Kỷ Tùy Châu là người

kiêu ngạo như vậy, có thể chấp nhận việc mình từ nay về sau sẽ không nhìn thấy gì sao?

Nghĩ lại những năm tháng mình bị mù kia, trong sinh hoạt có nhiều bất tiện. Bắt đắc dĩ

không đi học được nữa, lúc nào cũng xấu hổ nhờ vả người khác, Kỷ Tùy Châu cũng sẽ phải nhấm

nháp từng cái sao?

So với cô, tình huống của anh càng phiền toái hơn. Thịnh Thế là một tập đoàn lớn như vậy,

chủ tịch hội đồng quản trị nếu ngã xuống rồi, lúc này e rằng sẽ lộn xộn. Đó là tâm huyết một tay

Kỷ Tùy Châu tạo dựng nên, nếu thật sự xảy ra vấn đề, anh có thể chấp nhận nổi không?

Nghĩ đến đây, lòng Doãn Ước lại rối như tơ vò.

Cô quay về phòng bệnh, lúc đẩy cửa đi vào phát hiện Kỷ Tùy Châu đã thức dậy. Mắt anh

vẫn còn quấn băng, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng nghe được tiếng bước chân cũng có thể

đoán là Doãn Ước đến.

- Em đến đây.

- Muốn em làm gì?- Doãn Ước ngồi vào bên giường anh.

- Không có gì, chỉ muốn em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Chuyện ở chỗ anh không cần

em phải làm, sẽ có người đến chăm sóc.

- Còn công ty, công ty phải làm sao đây?

- Bùi Nam và Diệp Hải Thần sẽ lo. Chỉ là công ty nhỏ, không có thì thôi.

Anh nói thật nhẹ nhàng, Doãn Ước nghe mà khó chịu trong lòng. Đó làm sao là công ty

nhỏ được, hoàn toàn là thứ lớn lao. Cô biết Kỷ Tùy Châu chỉ vì quan tâm mình, nhưng anh càng

như vậy, cô càng cảm thấy mình nợ anh rất nhiều.

- Là em không tốt.

- Không liên quan gì em. Trong tình huống thế này, ai cũng không cần vì bất cứ những gì

phát sinh mà cảm thấy tự trách. Lúc trước chuyện của Trịnh Đạc anh khuyên em như vậy, hiện

giờ chuyện của anh, anh cũng khuyên như vậy thôi. Chúng ta có thể sống sót đã là may mắn rồi,

không nên đòi hỏi nhiều quá. Cho dù mắt không thấy thì đã sao, chẳng phải có em ở đây à?

Lúc anh nói chuyện, trên mặt luôn có nụ cười thường trực, phảng phất lại nhớ tới cảnh

tượng lần đầu gặp gỡ.

Khi đó cô đã nghĩ anh là tên biến thái cuồng theo dõi, anh lại thẳng thắn đi đến, nghiêm túc

nói với cô: Anh không phải kẻ xấu.

Hiện giờ ngẫm lại anh là người xấu à? Bản thân Doãn Ước cũng không có đáp án. Cô từng

hận anh trách anh, chỉ là không khống chế được muốn gần gũi anh yêu anh.

Loại cảm xúc yêu hận đan xen này từng quấy nhiễu cô một thời gian dài, nhất là sau khi tái

ngộ, ban ngày ở công ty gặp anh, bị anh “ức hiếp, nô dịch, sai bảo”, tối về nhà nằm trên giường,

nội tâm cô bắt đầu đánh lô tô. Cô thậm chí chủ động bồi dưỡng cảm giác hận anh, nhưng mỗi lần

anh vừa xuất hiện trước mặt, loại cảm xúc này lại bỏ chạy không thấy tăm hơi.

Nếu như nói trong đời mỗi người đều đã định sẵn phải gặp một nạn kiếp, thì Kỷ Tùy Châu

chính là nạn kiếp lớn nhất của cô.

Lúc anh nói “không phải có em ở đây sao”, đột nhiên Doãn Ước xúc động, cầm tay anh,

bấp chấp tất cả mà hứa hẹn với anh:

- Đúng vậy, có em ở đây, em nhất định sẽ không rời khỏi anh.

***

Kỷ Tùy Châu nằm viện, Doãn Ước chạy đến bệnh viện càng thường xuyên hơn.

Nói đến cũng có chút trào phúng, Kỷ Tùy Châu ở khoa mắt, mà khoa mắt trước kia có hai

trụ cột chính, một người hiện giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, người còn lại thì vào tù.

Chuyện Phương Thành Tựu dính líu đến không nhỏ, nghe Kỷ Tùy Châu nói, mặc dù không

bị tử hình thì cả đời này cũng phải ngồi tù. Nghĩ lại bộ dạng trước kia của anh ta, Doãn Ước cảm

thấy như cách mấy đời.

Hình như xưa giờ cô chưa từng hiểu hết người đàn ông này.

Trái lại Kỷ Tùy Châu hàn huyên với anh ta không ít, lúc họ đỡ đẻ cho Bạch Lục, hai người

đó lại có thời gian rãnh rỗi tâm sự với nhau. Một là người bắt cóc một là con tin, có gì hay mà tán

gẫu?

- Nói về Triệu Sương.

- Nói gì?

- Anh ta thừa nhận mình chính là bạn trai bí ẩn của Triệu Sương.

- Sao thế được… Vậy tấm hình Từ Tri Hoa chụp được?

- Tấm ảnh đó chụp không rõ- Kỷ Tùy Châu cười khẽ- Em cũng là nghe lời nói một phía

của Từ Tri Hoa. Mặc dù là thật, với quan hệ của Phương Thành Tựu và Trịnh Đạc, anh ta mượn

xe của Trịnh Đạc cũng không phải không có khả năng. Em sẵn lòng tin tưởng Phương Thành Tựu

hay là tin tưởng Trịnh Đạc?

Theo lý mà nói, thế nào cũng phải chọn một trong hai người, vậy phải xem lại Phương

Thành Tựu. Triệu Sương và Hà Mỹ Hi đều từng có quan hệ yêu đương với anh ta, cuối cùng họ

đều không rõ tung tích.

- Phương Thành Tựu này, rốt cuộc muốn làm gì?

Kỷ Tùy Châu dựa vào đầu giường, chỉ huy Doãn Ước lấy đồ cho mình, từ uống nước đến

ăn cơm, hiện giờ anh gần như đều dựa hết vào Doãn Ước chăm sóc.

Doãn Ước ngẫm lại thấy lạ, có lần gọt táo cho anh, liền nhịn không được hỏi:

- Chẳng phải anh nói không cần em lo lắng sao, có người phục vụ cho anh rồi mà?

- Họ không tốt bằng em.

- Giúp việc chuyên nghiệp còn kém hơn người nghiệp dư như em?

- Em với họ khác nhau mà.

Nếu không nể tình anh bị mù, cùng nụ cười yêu nghiệt trên mặt anh, Doãn Ước có thể đã

dùng con dao đang cầm trong tay vẽ vài đường lên mặt anh rồi.

Ỷ mình đẹp trai, tên khốn Kỷ Tùy Châu này đúng là ngang ngược nhất đời.

Nhưng lúc này cô lại không có cách nổi giận với anh. Triệu Sương này, thế nào cũng là em

gái cô, cho dù có một chút tin tức về nó, Doãn Ước cũng không muốn bỏ qua.

- Anh ta có nói giấu Triệu Sương ở đâu không?

- Giấu? Em cảm thấy Triệu Sương còn có thể sống sót à?

Doãn Ước thần sắc nhất thời căng thẳng, Kỷ Tùy Châu nhìn không thấy lại có thể cảm

nhận được biến hóa này, lập tức an ủi cô:

- Không chừng thật sự còn sống. Nếu chết rồi, anh ta cũng không cần gạt chúng ta, nói

thẳng là được rồi.

- Có thể anh ta không muốn thừa nhận mình giết người, dù sao trước mắt xem ra anh ta

không gánh tội lớn như giết người này rồi. Chỉ cần không giết người, mạng sống của anh ta vẫn

còn có thể giữ được.

Kỷ Tùy Châu nhận lấy cái ly Doãn Ước đưa, nhấp một ngụm:

- Nhưng lúc đó anh cảm giác được, anh ta không định sống tiếp nữa. Lúc anh đặt thuốc nổ

giúp anh ta, có kiểm tra qua, đều là đồ thật. Tùy tiện châm một cái, chúng ta đều không toàn thây.

Anh ta ngay cả chết còn không sợ, còn sợ thừa nhận mình giết người à?

Một câu nhắc nhở của Kỷ Tùy Châu,đã nhắc Doãn Ước một chuyện. Đó là chuyện xảy ra

rất lâu trước kia, ngay khu trượt tuyết ở thành phố H, cô từng khuyên nhủ Hà Mỹ Hi đang mượn

rượu giải sầu. Lúc ấy cô ấy có nói, cô ấy ngay cả giết người còn không sợ.

Vốn tưởng đó chỉ là câu nói đùa, nhưng mọi dấu hiệu bây giờ xem ra, Hà Mỹ Hi không

chừng đã dây vào vụ việc mờ ám nào đó.

Nhưng đó là gì?

Doãn Ước lấy nghi vấn này ra thảo luận với Kỷ Tùy Châu, đối phương nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Quan hệ của em và cô ta thế nào?

- Xem như là bạn thân đi.

- Biết nhau từ nhỏ.

- Không có, sau khi gặp chuyện mới quen biết. Khi đó cậu ấy thường đến hội quán vật lý

trị liệu, thường giao tiếp qua lại nên quen biết nhau.

- Sau đó thì sao?

- Cái gì mà sau đó, sau đó thì làm bạn rồi. Cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng đi mua sắm.

Cậi ấy thích chọn quần áo giúp em, những năm em bị mù, quần áo phần lớn đều do cậu ấy chọn.

Thẩm mỹ của cậu ấy không tệ, đồ chọn giúp em đều được người khác khen đẹp.

- Ngoại trừ mấy cái đó ra còn gì nữa không, ví dụ như cùng nhau tham gia hoạt động nào

đó?

- Vậy thì không có- Doãn Ước suy nghĩ cẩn thận- Mắt em không nhìn thấy, có thể tham

gia hoạt động gì.

- Vậy sau khi em hồi phục thị lực?

Một câu hỏi ngược lại Doãn Ước. Cẩn thận suy xét cô và Hà Mỹ Hi, hình như luôn hành

động đơn lẻ. Hai người không có bạn bè chung, đa số đều là Hà Mỹ Hi đến tìm cô. Đương nhiên

đây cũng liên quan đến mắt cô bị mù.

- Cô ta có từng mời em qua nhà cô ta chơi không?

- Có đi một lần, cậu ấy sống một mình.

- Quen nhau lâu vậy mà đến có một lần. Cô ấy làm việc ở đâu?

- Một công ty ngoại thương, lần trước đi trượt tuyết, trong đó có một người là đồng nghiệp

trong công ty cậu ấy. Anh hỏi chuyện này để làm gì, anh đang hoài nghi gì à?

- Quả thật có hoài nghi- Kỷ Tùy Châu đặt ly sang bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau

tựa vào đầu giường- Theo miêu tả của em anh có cảm giác, em và Hà Mỹ Hi không thân thiết như

em đã nghĩ. Hai người là bạn, nhưng nhiều lúc là cô ấy tham dự vào cuộc sống của em. Em thì lại

không quá hiểu cô ấy. Cô ấy là người ở đâu, thành phố B à?

- Không, quê cậu ấy ở miền Tây.

- Người thành phố nào?

- Không… rõ.

- Vậy em chắc chắn chưa từng gặp ba mẹ cô ta.

Doãn Ước không nói gì, cô vẫn cảm thấy chuyện này không mấy quan trọng. Từ nhỏ đến

lớn cô có nhiều bạn bè, đa số cũng giống như Hà Mỹ Hi, chỉ là quan hệ hai người tốt, không xâm

phạm vào sinh hoạt cá nhân của nhau.

Nhưng loại chuyện thế này không thể nghi ngờ, một khi bị người khác gieo vào mần móng

hoài nghi, cuối cùng không kéo lại được. Doãn Ước bắt đầu nhớ lại cụ thể hai người từng quen

nhau, đến cuối cùng mới phát hiện, cô thật sự không quá hiểu biết Hà Mỹ Hi.

Cô ấy thích ăn gì, mặc quần áo phong cách gì, công việc cụ thể của cô ấy là gì, cô thậm chí

không biết cả tên công ty cô ấy làm việc.

Nếu Hà Mỹ Hi không mất tích, Doãn Ước cả đời không biết những chuyện đó cũng không

sao. Nhưng hiện tại cô bạn không thấy đâu, Doãn Ước còn phải thông qua những thứ này tìm

được cô ấy, bây giờ cũng bó tay hết cách.

Cô thậm chí không hiểu biết Hà Mỹ Hi bằng Kỷ Tùy Châu. Ít nhất Kỷ Tùy Châu đã trải

qua điều tra, biết quê quán của Hà Mỹ Hi ở đâu, còn biết tên những trường cô ấy học từ nhỏ đến

lớn, tình hình cuộc sống và hoàn cảnh trưởng thành của cô ấy, trong báo cáo điều tra dày cộm liệt

kê rất chi tiết.

Chỉ là điều tra kỹ càng như vậy, cũng không ra được cô ấy đang ở đâu.

Doãn Ước đột nhiên rất muốn đến trại tạm giam một chuyến.

Kỷ Tùy Châu lại hất nước lạnh vào cô:

- Anh ta không gặp em đâu. Mặc dù chịu gặp cũng sẽ không nói những thứ có ý nghĩa gì

đó. Đây điều là chứng cớ phạm tội của anh ta, không có khả năng dễ dàng nói với em. Nếu anh ta

thật sự muốn gặp em, có thể chỉ để nhìn xem bộ dạng sốt ruột lo lắng của em thôi. Em tin anh đi,

tâm lý anh ta có vấn đề.

Điểm ấy Doãn Ước không chút nghi ngờ, người có thể làm ra chuyện bắt cóc giết người,

tâm lý không có vấn đề thì là có mờ ám.

- Nhưng em vẫn muốn gặp anh ta, không liên quan đến Hà Mỹ Hi, còn có em trai em. Em

trai em tự sát có tám chín phần liên quan đến anh ta, nhưng cảnh sát sẽ không liên hệ hai chuyện

này cùng nhau đâu. Ngoại trừ cạy miệng anh ta, không còn cách nào hết.

Kỷ Tùy Châu liền cười:

- Em cũng nói cảnh sát sẽ không quản, càng là như vậy thì anh ta cần gì phải tự nói. Như

vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Doãn Ước hầu hạ anh từ sáng sớm đến giờ, chút thông tin hữu ích cũng chưa hỏi ra được,

tâm trạng có hơi khó chịu. Lúc đối phương lại sai bảo cô tiếp, cô còn có chút không vui.

Cô vừa đánh mất hứng thú, anh liền cảm nhận được ngay.

- Nhanh như vậy đã hết nhiệt tình? Hai hôm trước còn ra vẻ sống chết vì anh.

- Ai muốn sống muốn chết chứ, anh đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.

- Là dát vàng sao? Cũng là do anh không thấy đường, em tha hồ khóc như thế nào cũng

được. Nếu không nước mắt kia của em còn phải vất vả nhẫn nhịn đấy.

Nhắc đến vụ mắt anh, Doãn Ước liền giơ tay đầu hàng. Luôn cảm thấy hiện giờ cô như nợ

cả thế giới, người này người kia đều bị thương nằm viện vì cô.

Cô sợ Kỷ Tùy Châu tiếp tục trêu ghẹo chuyện cô khóc trộm nữa, mượn cớ ra ngoài mua

cơm trưa cho anh, cầm ví tiền liền chuồn đi. Lúc đi tới cửa, cô nghe thấy đối phương chậm rãi

nói:

- Em muốn gặp anh ta thì cứ nói thẳng, không cần tìm cái cớ rách nát này đâu.

Anh muốn ăn gì còn cần Doãn Ước chạy vặt sao, một cú điện thoại thì cho dù là Mãn Hán

Toàn Tịch cũng có người mang đến tận nơi.

Doãn Ước bị anh nhìn thấu, bước chân liền nhanh hơn. Cô làm như không nghe thấy câu

đó, như mèo chuồn ra khỏi phòng, đi thẳng xuống phòng ICU dưới lầu.

Trịnh Đạc đã tỉnh lại, tình hình cơ bản ổn định, theo ý kiến của bác sĩ là quan sát thêm vài

ngày thì có thể chuyển về phòng bệnh thường rồi. Lúc cô đến đúng lúc là thời gian cho thăm

bệnh, nhà họ Trịnh phái người đến, vừa thấy Doãn Ước liền bày ra tư thế miễn cho vào, ngay cả

cửa cũng không để cô qua.

Mấy hôm nay cô vẫn luôn thử đi thăm Trịnh Đạc, nhưng mỗi lần đến thời gian thăm bệnh

thì người của họ Trịnh liền đến, người nào cũng tràn ngập thù hận với cô. So với họ Trịnh, người

của họ Kỷ khách sáo hơn nhiều. Ít nhất khi cấp dưới của ba anh đến thăm, nhìn thấy Doãn Ước

còn lịch sự cười chào hỏi một tiếng.

Doãn Ước không biết mình trong mắt những người này là cái gì, có thể cái gì cũng không

phải. Hai nhà Kỷ, Trịnh đều là danh môn vọng tộc, vốn sẽ không có liên quan gì với người như

cô. Nếu không phải Kỷ Tùy Châu hành động tự do, tiếng nói có quyền nhất định, hôm nay cô

muốn gặp anh cũng khó.

Doãn Ước vấp phải trở ngại chỉ có thể rút lui, lúc đẩy cửa vào phòng bệnh của Kỷ Tùy

Châu, phát hiện bên trong còn có người khác. Người nọ là nhân viên công ty, Doãn Ước nhận ra

anh ta. Trong tay anh ta xách mấy túi đồ, đang đặt xuống bàn.

Mùi hương tràn ngập trong phòng, Doãn Ước liền thấy đói bụng.

Kỷ Tùy Châu kêu cô đến ăn:

- Đừng tốn công vô ích, hiện giờ người nhà họ Trịnh sẽ không để em gặp anh ta đâu. Đợi

thêm vài ngày nữa anh ta khá hơn, tự nhiên sẽ đến tìm em thôi.

Doãn Ước đi qua chọn món, muốn xem món nào thích hợp cho Kỷ Tùy Châu ăn.

- Anh chắc chắn?

- Đương nhiên. Anh ta vì em liều cả tính mạng, sao cũng phải gặp em một lần, thăm dò ý

em.

- Ý gì của em?

Kỷ Tùy Châu giơ ngón tay cái với Doãn Ước:

- Bàn về giả ngốc em đúng là một tay cự phách.

Mối lần từ chối đề nghị tái hợp của anh, đều có thể làm đến người ta hết cách.

Diệp Hải Thần từng nói:

- Anh thích cô ấy, đương nhiên phải thấp giọng. Cho dù anh là ông chủ công ty lớn, thì vẫn

là đàn ông, anh không có cách nào khác, chỉ có thể dỗ dành cô ấy thôi. Bởi vì anh sẽ không dùng

bất cứ thân phận nào để ép buộc cô ấy, anh chỉ có thể hao tốn tâm tư.

Kỷ Tùy Châu không ngờ, bản thân lại có ngày như vậy.

Cho dù mắt mù vì cô, chịu nhiều vết thương vì cô, hình như lại thấy đáng giá.

Năm đó hai người trở mặt, anh giật xe Bùi Nam đuổi theo, lại phát sinh tai nạn giao thông

nghiêm trọng. Thật sự anh vẫn chưa từng nói chi tiết chuyện này với Doãn Ước. Tai nạn lần đó,

ngoại trừ Doãn Ước bị mù ra, anh cũng bị thương nghiêm trọng, phải nằm viện một thời gian dài.

Bùi Nam luôn hỏi anh có hối hận không, có phải đã hận Doãn Ước đến nỗi thủng một lỗ

trong lòng rồi không. Nhưng bất luận là quá khứ hay hiện tại, anh cũng chưa từng hận cô dù chỉ

một chút.

Anh vốn nghĩ bản thân chỉ là đang lợi dụng cô, hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào.

Nhưng khi từng việc một lần lượt xảy ra, anh mới nhìn rõ nội tâm của chính mình.

Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh đã phải lòng Doãn Ước rồi.

No comments:

Post a Comment