Đừng Nên Gặp Lại - Chương 94



Con người Kỷ Tùy Châu không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi đụng tới chuyện đứa

bé, liền trở nên cẩn trọng và sợ sệt.

Đêm đó cuối cùng anh không làm gì Doãn Ước, chỉ quấn lấy cô đòi cô cùng mình đi tắm.

Lúc tắm lại đòi hỏi nhiều hơn, đến cuối cùng Doãn Ước thấy quá phiền, ném lại khăn tắm cho

anh, đi ra ngoài.

Kỷ Tùy Châu phát hiện, Doãn Ước hiện giờ “mẫu bằng tử quý”16 lại ngày càng khó bắt

chẹt hơn. Nhìn cái đuôi vểnh lên tận trời kia đi thì biết.

Nhưng tâm trạng anh vẫn tốt, nghĩ lại đứa bé sắp chào đời, có tâm trạng người cha nào mà

không tốt được chứ.

Ngược lại với bên này, tâm trạng Sandy lại trở nên rất tệ. Bởi vì lễ đính hôn của Doãn Ước

còn chưa tổ chức, mà bụng cô ấy lại lớn trước rồi. Đây có nghĩa là tất cả mọi cố gắng lúc trước

của Sandy đều đổ sông đổ biển.

Doãn Ước khuyên Sandy:

- Chị nới eo ra một chút là được mà.

- Không được, sao có thể làm như thế được chứ.

16 Mẹ vinh hiển nhờ con.

Sandy trước nay luôn có yêu cầu tiêu chuẩn khắt khe với các tác phẩm của mình, nên tuyệt

đối sẽ không để mặc cho tác phẩm của chính mình rơi vào chiều hướng thất bại được. Một bộ lễ

phục hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều phải theo đuổi đến cực hạn, thiết kế mọi thứ phải hỗ trợ cho

nhau. Nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không được, nên Doãn Ước nói nới phần eo

ra một chút, có lẽ sẽ làm cả bộ lễ phục bị giật lên trên, làm thiết kế phần eo bị cao hơn, vậy sẽ

hoàn toàn phá hủy bộ váy này.

Sandy quả thật vừa thích lại vừa ghét cô.

- Vốn phải chúc mừng em sắp làm mẹ, nhưng xét thấy em không báo gì cả đã một mình

mang thai rồi, nên đã làm tăng thêm lượng công việc của chị, vì thế chị chỉ có thể chúc phúc cho

em bé khỏe mạnh và đáng yêu. Nhớ kỹ, sau khi chào đời, chị muốn làm mẹ nuôi của nó.

Doãn Ước bây giờ còn chưa công bố với bên ngoài tin tức mình mang thai, báo với Sandy

cũng vì để chị ấy có thời gian sửa lại lễ phục, cho nên vẫn chưa có ai giành chức mẹ nuôi của đứa

bé.

Mang thai lần đầu luôn mới mẻ, cô không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Sandy trở nên vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian cùng Doãn Ước ra ngoài uống trà cũng

không có. Tết Nguyên Đán lại trôi qua trong chiêng trống rộn ràng, thời tiết còn chưa ấm lên,

Doãn Ước đã cảm thấy áp lực ngày càng lớn dần.

Chỉ còn hơn một tháng đã đến tháng Tư rồi, nhiệm vụ học tập của cô lại như vĩnh viễn

không thể hoàn thành.

Vì kỳ thi, cô giảm bớt số lần đến thăm Ngải Băng, nhưng cô không đi, Doãn Hàm vẫn đi

rất thường xuyên. Trên cơ bản cách một ngày lại đến thăm.

Từ Tri Hoa thấy hai đứa con chơi thân với nhau, cũng không ngăn cản, thậm chí còn đề

nghị Doãn Hàm dọn đến nhà sống chung với bà.

Doãn Ước lại không đồng ý. Doãn Hàm và Ngải Băng có rất nhiều bí mật, nếu thời gian

sống với nhau lâu dần, cô lo lắng họ sẽ làm ra hành động bất ngờ nào đó. Vẫn là ai ở nhà nấy, để

người lớn trông nom thì tốt hơn.

Doãn Hàm cũng không có ý định dọn đến đó. Mặc dù anh ta thân thiết với Ngải Băng,

nhưng vẫn rất dính lấy Doãn Ước. Đôi khi gọi điện kêu cô về nhà ăn cơm, thậm chí có lần không

thông báo gì đã một mình chạy đến nhà tìm cô.

Anh ta trở nên ngày càng cởi mở, ngày càng giống một người bình thường. Bình thường

đến Doãn Ước còn cảm thấy anh ta có thể tìm một công việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, thuận

tiện yêu đương thậm chí kết hôn sinh con.

Chỉ có thi thoảng anh im lặng không nói lời nào, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị khó hiểu, sẽ

lại nhắc nhở Doãn Ước em trai cô vẫn là một người từng dựa vào thuốc để duy trì lối suy nghĩ

bình thường. Mượn lời Kỷ Tùy Châu mà nói, người như vậy không phát tác thì thôi, một khi phát

tác, ai cũng không khống chế nổi.

Vốn chỉ có một người, hiện giờ Ngải Băng trở về, dường như lại có thêm một người nữa

rồi.

Hôm rằm tháng Giêng, Doãn Ước nhận được điện thoại của Trịnh Đạc. Nghe lại giọng nói

quen thuộc đó, Doãn Ước lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Đối phương hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nói

mời cô đi ăn Nguyên Tiêu.

Doãn Ước mặc áo khoác ra ngoài, gọi xe đến địa điểm đã hẹn với đối phương.

Giữa trưa, trong tiệm đông người hết chỗ, Trịnh Đạc đã đặt phòng, Doãn Ước đi vào, có

người dẫn cô đến một căn phòng trang nhã ở tầng hai.

Lúc vào trong, Trịnh Đạc đã ở đó, đang ngồi uống trà. Anh đứng lên kéo ghế cho Doãn

Ước, lại nhận lấy áo khóa cô cởi ra.

- Cẩn thận một chút, hiện tại em chính là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ.

- Anh biết rồi à, là ai nói?- Doãn Ước có hơi bất ngờ.

- Không nghe ai nói, anh đoán thôi. Trông em như thế mà.

Doãn Ước mặc một bộ đầm len rộng rinh, dưới chân mang đôi giày đế bằng, tuy rằng chưa

lộ bụng, nhưng cử chỉ đã có vài phần giống thai phụ.

- Lừa một chút đã lừa được em nói ra rồi. Em không thể làm gián điệp được đâu, chắc chắn

bị lộ tẩy.

- Em cũng không muốn làm công việc gian khổ đó- Doãn Ước cười cười ngồi xuống.

- Vậy em thích làm gì? Công việc “chị Kỷ” quá thoải mái và đơn giản, không có thách

thức gì cả.

Ai nói, Doãn Ước nhủ thầm. Hầu hạ Kỷ Tùy Châu chính là một công việc mệt nhọc, đôi

khi cô thật muốn xin dì giúp việc bỏ thuốc vô thức ăn của anh, tốt nhất là làm anh ngay cả sức lực

bước đi cũng không có.

Trịnh Đạc rót trà cho Doãn Ước, nói ra ý đồ lần này mời cô đi ăn.

- Thật sự mạng người quan trọng. Anh trai anh đã mất tích nhiều năm rồi, người trong nhà

tuy rằng ngoài mặt đã khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng trong lòng vẫn không thôi

mong nhớ. Bà nội anh còn nói, cho dù sống hay chết, cũng phải có kết quả trước khi bà chết mới

được. Năm này bà anh cũng hơn tám mươi tuổi rồi, vẫn luôn thương nhớ anh trai anh, thường

xuyên nhắc đến anh ấy.

Doãn Ước nghe anh miêu tả thật sự rất thương tâm. Loại thương cảm sinh ly tử biệt thế

này luôn có thể chạm vào đáy lòng con người nhất. Nhưng cô có thể có cách gì, Ngải Băng đối

với cô như khúc gỗ, gần như không có phản ứng gì. Cô cũng đã hỏi qua Doãn Hàm, Doãn Hàm

lại không muốn nói quá nhiều.

Trong mơ hồ, cô cảm thấy Doãn Hàm chắc là có biết một ít chuyện về Trịnh Ngọc, nhưng

nó không nói cũng đã chứng minh hết thảy. Nếu người còn sống, còn lý do gì cần che giấu chứ?

Cách giải thích duy nhất chính là, Trịnh Ngọc đã chết.

Cô đắn đo không biết mở lời thế nào, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, liền

phá vỡ bầu không khí này. Công tác chuẩn bị rất cần có thời gian. Trịnh Đạc là người thông minh,

chỉ qua vài phút ngắn ngủi, đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Doãn Ước.

- Thực ra anh cũng biết, anh trai anh lành ít dữ nhiều. Chỉ là có chút không cam lòng, hai

người đồng thời mất tích, một người đã trở về, người còn lại sao không quay về thế này. Có phải

quá buồn cười rồi không, lại có thể có một ngày anh phải ganh tị với vận khí tốt của Từ Tri Hoa.

- Mười năm nay, bà ấy khổ sở hơn gia đình anh nhiều lắm.

Gia đình của Trịnh Đạc tốt xấu gì cũng còn nhiều người như vậy, còn có đứa cháu bảo bối

Trịnh Đạc ở đó, đối với người lớn trong nhà mà nói cũng coi như một loại an ủi. Nhưng Từ Tri

Hoa thì khác, bà chỉ có một mình Ngải Băng, ngay cả một người nói chuyện và thương nhớ cùng

bà cũng không có.

Doãn Ước từng nghe ba cô nhắc đến, ba ruột của Ngải Băng từ lâu đã không quan tâm đến

mẹ con bà nữa rồi, đối với chuyện con gái mất tích cũng không mấy thương cảm. Mười năm nay,

tất cả thống khổ và bi thương, đều do một mình Từ Tri Hoa gánh chịu.

Cô vừa đồng tình vừa tội nghiệp bà.

- Em nói đúng, bà ấy quả thật khó khăn hơn gia đình anh- Trịnh Đạc gật đầu.

- Em chỉ là muốn an ủi anh, thật ra nghĩ theo hướng tích cực đi, Ngải Băng còn sống đối

với gia đình anh mà nói cũng là một tin tốt. Chúng ta vẫn nên ôm hy vọng, cho dù chỉ có một chút

cũng không nên từ bỏ.

- Doãn Ước, em không còn giống như trước kia nữa- Trịnh Đạc mỉm cười- Trước kia sắc

thái bi quan của em rất đậm, hiện giờ đã càng tính cực hướng về phía trước hơn rồi. Là cái gì đã

thay đổi được em, Kỷ Tùy Châu sao?

- Là anh ấy, còn rất nhiều người khác nữa, ngay cả anh cũng là nhân tố bên trong đó. Em

vẫn luôn rất biết ơn mọi người.

Trịnh Đạc quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ý cười trên mặt vẫn còn đó. Anh

vẫn đẹp trai như trước, không sắc bén không mang theo tính công kích. Làm cho người ta trong

bất giác, có một loại cảm giác tin tưởng và dựa dẫm vào anh.

Mặc dù hiện tại anh đang nhờ cô giúp đỡ, nhưng lại không có vẻ gì là thấp kém và bất lực.

Cự tuyệt kỳ vọng của người như vậy, làm anh đau lòng buồn bã, Doãn Ước cảm thấy là

một loại tội lỗi.

Hôm đó cô về đến nhà, lại gọi điện cho em trai cô. Nhờ vả anh ta lúc nói chuyện với Ngải

Băng, bóng gió hỏi thăm chút tin tức của Trịnh Ngọc.

- Coi như giúp đỡ đi, người kia dù sao cũng là người chị ấy từng yêu.

Doãn Hàm im lặng một hồi, cuối cùng đồng ý qua loa. Phản ứng này của anh ta khiến

trong lòng Doãn Ước chợt nguội lạnh, cô gần như đã muốn không tiếp tục suy nghĩ chuyện này

nữa.

Trịnh Ngọc có thể vĩnh viễn không quay về. Mà năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai

người họ cùng nhau bỏ trốn, đến cuối cùng tại sao chỉ có mỗi Ngải Băng còn sống, hơn nữa còn

sống khỏe trong mười năm nay.

Trông chị ấy có vẻ thậm chí không giống đã từng chịu qua ngược đãi gì.

Doãn Ước nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu.

Qua vài ngày, cô nghe Kỷ Tùy Châu nói, ông Hạ của Nhất Phẩm hình như cố tình muốn

Hạ Tịch và Diệp Hải Thần đính hôn. Đây xem như một tin tức chấn động.

Ông Hạ trước đến giờ luôn luôn xoi mói cháu rể, lúc trước chọn tới chọn lui chỉ nhìn trúng

mỗi Kỷ Tùy Châu, vốn tưởng rằng lợi lộc sẽ khiến anh động lòng. Không ngờ tên này là người

khôn khéo, không từ chối cũng không đồng ý, tiền lãi kiếm không ít, cuối cùng người thì không

cưới về nhà.

Điều khiến ông giận dữ chính là, cháu gái ông lại nhìn trúng Diệp Hải Thần.

Đó là người nào?

Ở trong mắt Doãn Ước, Diệp Hải Thần là tinh anh trong giới thương nghiệp, là người tình

trong mộng của biết bao cô gái. Nhưng ở trong mắt ông Hạ, đây là một nhân vật xoàng xĩnh nửa

vời. Luận tiền bạc, tuyệt đối không nhiều bằng họ Hạ. Luận năng lực, cũng kém hơn Kỷ Tùy

Châu. Thậm chí tuổi tác cũng lớn, so với Hạ Tịch hai mươi tuổi thì lớn hơn mười tuổi.

Cháu gái cưng của ông ta ngay cả Giang Thái cũng ghét, lại bị Diệp Hải Thần câu mất hồn

phách, thật sự là khiến mọi người rớt mắt kính.

Nhưng cháu gái động lòng, quyết tâm phải lấy tên đó. Diện Hải Thần này cũng xem như

có chút bản lĩnh, lần trước đã giúp Nhất Phẩm giải quyết được một vấn đề khá hóc búa tồn tại từ

xưa đến nay, xem như nộp một bài thi hài lòng. Ông Hạ ngẫm lại tuổi tác mình đã cao, kéo dài

mãi không chừng mất cả chì lẫn chài, ngay cả tương lai của cháu gái cũng không nhìn thấy được.

Vì thế càng suy nghĩ đấu tranh nhiều ngày, cuối cùng cũng nhượng bộ.

Một khi đính hôn, chẳng khác nào công bố với bên ngoài, vị “phò mã” Diệp Hải Thần này,

không làm cũng không được.

Khi Doãn Ước nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là, Kỷ Tùy Châu chắc chắn đã

tốn rất nhiều công sức trong chuyện này.

- Lần trước anh ta giúp anh bắt được Giang Thái, anh đã cho anh ta rất nhiều ưu đãi đúng

không? Thật sự em không nhìn ra được, con người Diệp Hải Thần thoạt nhìn rất lạnh lùng, lại để

tâm đến người mình yêu như vậy, đúng là người tốt.

Kỷ Tùy Châu đang xoa bóp vai cho cô, nghe vậy lực tay tăng thêm mấy phần:

- Tốt à, cũng chỉ có vậy thôi.

- Anh là đang ghen tị?

- Chuyện anh làm cho em không hề ít hơn anh ta.

- Nhưng anh luôn “giày vò” em.

- Sao em biết Diệp Hải Thần không “giày vò” Hạ Tịch? Người ta đóng cửa lại làm chuyện

gì, em sao biết được. Nói không chừng còn thô bạo hơn cả chúng ta. Nếu em không tin, hôm nào

hẹn Hạ Tịch đi uống nước, nhìn xem gần đây khí sắc cô ta thế nào.

Trong đầu Doãn Ước lập tức xuất hiện một hình ảnh, chủ yếu là những chuyện mà cô và

Kỷ Tùy Châu thường làm. Chỉ là hai khuôn mặt đó nếu đổi lại thành người khác, không khỏi

khiến cô rùng mình.

Loại chuyện này không cần nghĩ nhiều thì tốt hơn.

Doãn Ước và Hạ Tịch không có thân thiết gì, trước kia coi như một nửa tình địch, đương

nhiên sẽ không hẹn người ta đi dạo phố uống trà này nọ. Lễ đính hôn của hai người họ cũng cần

chuẩn bị rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng cô gọi điện cho Sandy, trong giọng nói của chị ấy dường

như có thể nghiền ngẫm ra được điều gì đó.

Chắc là chị ấy đã nghe được tin này rồi, dù sao cũng là người trong giới này mà. Nói chẳng

ảnh hưởng gì đến tâm trạng là giả, Doãn Ước có hơi đau lòng cho chị ấy.

Chỉ là đau lòng còn chưa được bao lâu, một loạt bom nổ lũ lượt kéo đến.

Hạ Tịch bị ông Hạ nghi ngờ không phải là cháu ruột của họ Hạ.

Chuyện này có thể sẽ huyên náo rất lớn.

***

Nhà họ Hạ.

Hạ Trung Trạch, ông nội của Hạ Tịch, đang ngồi trong thư phòng xem bản báo cáo giám

định kia.

Thật sự trước khi báo cáo đến, ông đã biết tất cả.

Mẹ của Hạ Tịch, Lạc Văn, là con dâu ông đích thân lựa chọn, các phương diện điều kiện

đều rất tốt. Xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, mặt mũi cũng đoan trang lễ nghĩa. Hành vi cử

chỉ tiến thoái chừng mực, là người trong ngàn dặm mới tìm được một vào thời điểm đó.

Điều duy nhất không tốt là, con trai của ông, Hạ Ích Hiên, không thích Lạc Văn.

Hai người không có tình cảm cùng sống chung với nhau, cuối cùng rồi sẽ nhượng bộ nhau

thôi. Nhưng người cứng đầu như Hạ Ích Hiên, ông Hạ cũng là lần đầu tiên gặp.

Làm sao để ép buộc được con trai đây?

Con trai không lay chuyển được ông, đã chia tay với cô gái mình thích. Nhưng từ đầu chí

cuối con trai ông vẫn không chấp nhận Lạc Văn, tình cảm vợ chồng có thể nói là không có một

chút nào. Ông Hạ còn nhớ rất rõ, đêm tân hôn, con trai ở trước mặt ông ra khỏi phòng của Lạc

Văn, ôm gối đi vào thư phòng bên cạnh.

Con trai ông khóa cửa lại, mặc cho ai gõ cửa thế nào cũng không mở.

Hôm sau ai nấy đều mệt mỏi ủ rũ, chỉ có Hạ Ích Hiên ngủ đủ giấc tinh thần dồi dào, hẹn

bạn bè đi đánh gôn, ném người vợ mới cưới ở nhà.

Bất mãn của ông Hạ với con trai, liền bắt đầu từ lúc đó. Ông Hạ bắt đầu nghĩ cách khác,

muốn chờ sau khi Lạc Văn sinh con, liền một lòng bồi dưỡng thế hệ sau, từ từ thu lại chức quyền

của con trai trong công ty, xem như sự trừng phạt khi dám đối nghịch với ông.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau khi con trai và con dâu kết hôn nhiều năm sau

vẫn không có tin tức gì, gấp đến độ người ba chồng như ông nhấp nhổm không yên. Ông lờ mờ

cảm thấy con trai hoàn toàn không chạm vào Lạc Văn, tức giận đến đánh con mình, kêu người ta

trói Hạ Ích Hiên lại ném lên giường của Lạc Văn.

Sau đó bụng của Lạc Văn cũng có tin tức, chỉ là sinh ra được mỗi cô con gái. Cháu gái ông

Hạ cũng thương, là huyết mạch của mình, sao lại không thương được. Chỉ là tính cách của Hạ

Tịch quá kiêu ngạo, khó thành việc lớn. Hưởng thụ xa hoa quen rồi, hoàn toàn không chèo chống

nổi cả tập đoàn.

Họa vô đơn chí là, bên này cháu gái được ông bồi dưỡng lại là bùn nhão không trét lên

tường được, bên kia đứa con trai ông không ngừng đối phó nhiều năm trải qua đấu tranh, tính

cách ngày càng quái lạ, phủi hết mọi việc trong công ty, đi du lịch vòng quanh thế giới.

Bẩm sinh con trai ông đã không màng danh lợi, cũng không thích hưởng thụ, yêu cầu với

vật chất rất thấp. Hạ Ích Hiên cầm tiền trong tay, đi một lần là mấy năm trời, đôi khi trở về ở nhà

được hai ngày, nhưng thời gian lâu quá không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu dọn hành

lý lao ra sân bay.

Hạ Ích Hiên phóng khoáng tận hưởng tự do, chỉ khổ cho Hạ Trung Trạch đến ngần này

tuổi, vẫn phải ra sức chống đỡ gia nghiệp.

Mấy năm gần đây, ông Hạ càng lúc càng cảm thấy sức khỏe không còn tốt nữa. Thức

khuya, dậy sớm, mệt một chút liền tức ngực thở dốc. Kết quả khám sức khỏe định kỳ lại sinh ra

một đống vấn đề, bệnh cũ không khỏi lại có thêm bệnh mới.

Cho nên ông càng thêm sốt sắng đi tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Hạ Tịch.

Có người khuyên ông nên thông báo kén chồng cho cháu gái, tìm một người trẻ tuổi xuất

thân nghèo khó, chỉ cần tư chất tốt chịu vươn lên, chắc chắn có thể bồi dưỡng được. Nếu hết thảy

đều dựa vào nhà họ Hạ, không lo người đó không nghe lời Hạ Tịch, sau này sinh con liền theo họ

Hạ, coi như duy trì hương khói của nhà ông.

Nhưng ông Hạ không nghĩ vậy, đương nhiên ông để ý đến họ của gia đình, nhưng ông

càng để ý hơn một ngọn núi lớn như Nhất Phẩm sẽ nằm trong tay ai.

Người đàn ông bần cùng nghèo khổ, chưa từng trải qua cám dỗ nơi phồn hoa đô hội, thì

ông thấy toàn bộ đều không đáng tin. Phụ nữ thỏ thẻ bên tai, đàn ông nếu khôn khéo, sẽ nói lời

hay dỗ dành người, trong mười người cũng có tám chín đều đã bị gạt rồi mà.

Đến lúc đó ngoài mặt hắn giả bộ nghe lời, sau lưng ám độ Trần Thương17, biến cả Nhất

Phẩm thành của hắn, ông Hạ chẳng phải tức chết rồi sao.

17 Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị

Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn

đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

Cho nên ông mới muốn tìm người như Kỷ Tùy Châu, loại người này tâm cao khí ngạo, gia

tài bạc triệu, sẽ không ham tiền tài của nhà vợ. Anh ta sẽ kinh doanh Nhất Phẩm, nhưng tuyệt đối

không chiếm Nhất Phẩm làm của riêng. Anh ta lại không thiếu tiền, sẽ không bị người khác ở sau

lưng đàm tiếu anh nuốt hết của hồi môn của nhà vợ.

Chỉ có như vậy, mới có thể thật sự giữ được Nhất Phẩm.

Nhưng Kỷ Tùy Châu không nghe lời, hơn nữa còn vô cùng không nghe lời. Chuyện anh và

Doãn Ước kết hôn, ông Hạ đã biết trước tiên, lúc đó tức giận đến độ suýt nữa bệnh tim tái phát.

Nhưng khi đó cháu gái ông đang quen với Diệp Hải Thần, ông có tức giận cũng vô ích. Hai bên

cùng không đồng ý, ông có thể làm được gì.

Hệt như năm đó con trai ông không chịu ở cùng phòng với con dâu, đều là chuyện ông

không xen vào được.

Nhưng ông không ngờ, cuối đời sắp vào quan tài rồi, lại xuất hiện trò hề luân lý gia đình

thế này. Đứa cháu gái ông nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, lại có thể là hàng giả.

Trên báo cáo giám định quan hệ huyết thống thể hiện rõ ràng, Hạ Tịch không hề có bất kỳ

quan hệ nào với họ Hạ, nhưng lại là con ruột của Lạc Văn. Hiển nhiên năm đó Lạc Văn nóng nảy,

có chồng thân mật được vài lần không thể khiến bà thuận lợi mang thai, mắt thấy kéo dài, bà liền

dùng chiêu hư hỏng này.

Bà sinh đứa con của người đàn ông khác sống trong nhà họ Hạ, dùng tiền của họ Hạ nuôi

nấng nó, ngẫm lại đúng là mỉa mai.

Ông Hạ tức giận ném cái ly trong tay, gọi người kêu Lạc Văn vào thư phòng. Ông phải

mắng bà một trận mới được.

Bên ngoài, Hạ Tịch đã nghe được tin này, toàn thân cô ta bắt đầu luống cuống. Nghe ông

nội gọi mẹ mình qua, cô khẩn trương đến nỗi tay run rẩy. Lạc Văn lại vô cùng bình tĩnh, cầm tay

an ủi cô:

- Không sao đâu, ông nội không cần mẹ con nhưng cần con. Vả lại ông ấy cũng không có

tư cách la lối mẹ, mẹ gả cho con ông ấy, thủ tiết mà sống. Mẹ nói muốn ly hôn ông nội con không

cho, một khi đã vậy thì đừng trách mẹ bất nhân bất nghĩa. Dựa vào cái gì mà đồ tốt trong thiên hạ

đều phải để họ Hạ của ông ta chiếm được chứ.

Lạc Văn không chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Bà đã nhịn nhiều năm, cũng nên

hãnh diện một lần. Họ Hạ nuôi dưỡng con gái bà thì sao, bà bị ấm ức nhiều năm rồi, tiêu chút tiền

của họ Hạ cũng là lẽ đương nhiên.

Lạc Văn đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng đi khỏi. Một mình Hạ Tịch ở đó rối loạn như ruồi

bọ mất đầu, không nghĩ được cách giải quyết nào tốt.

Cô lấy điện thoại ra muốn gọi, nhưng lại không biết nên gọi cho ai. Xảy ra chuyện thế này,

người đầu tiên nghĩ đến phải là bạn trai của mình, nhưng Hạ Tịch lại do dự. Cô lại có thể mở số

điện thoại của Kỷ Tùy Châu ra, ước gì có thể gọi ngay cho anh.

Theo cô thấy, chỉ có người giống như Kỷ Tùy Châu mới có năng lực giải quyết nguy cơ

trước mắt. Còn bên Diệp Hải Thần, tốt nhất ngay cả chuyện này cũng không cần cho anh biết.

Nếu anh mà biết thân phận thật sự của cô, hai người họ còn có tương lai không?

Nhưng điện thoại lại reo, Diệp Hải Thần gọi đến, hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Trên đời này

không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này không chừng tất cả mọi người đều đã biết rồi.

Chờ đến khi Doãn Ước biết, chuyện này trên cơ bản đã có kết quả cuối cùng.

- Vậy chị Sandy trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất hiện giờ của họ Hạ?

- Trên lý thuyết là vậy, đương nhiên em đừng quên, ông Hạ còn có con trai- Kỷ Tùy Châu

đút muỗng cháo cho Doãn Ước- Con trai của ông ta còn chưa chết, nếu Hạ Ích Hiên tình nguyện

quay về quản lý Nhất Phẩm, anh nghĩ ông Hạ sẽ không từ chối đâu. Huống hồ, Hạ Ích Hiên vẫn

còn trẻ, rất có thể sẽ sinh thêm một cháu trai nữa cho ba mình. Chuyện này không ai nói trước

được.

Nhưng trước mắt xem ra, phần thắng của Sandy quả thật lớn nhất. Vốn là đứa cháu gái vô

thừa nhận, liền trở thành người chiến thắng. Thật giống như vở kịch hoàng tử hóa ăn mày, Doãn

Ước đột nhiên có chút thương hại Hạ Tịch.

Cô ấy xinh đẹp kiêu hãnh và đã sống hai mươi năm trong nhung lụa, chớp mắt tan thành

bọt nước.

- Nhà họ Hạ sẽ đối xử với cô ấy thế nào, đuổi đi sao?

- Chắc không đâu, tuy rằng chuyện này hiện tại không ít người biết, nhưng họ Hạ dù sao

cũng không thừa nhận với bên ngoài. Hạ Tịch trên danh nghĩa vẫn là con gái của Hạ Ích Hiên.

Vậy mới có lợi cho giá cổ phiếu của Nhất Phẩm. Thay đổi người thừa kế có thể lặng lẽ từ từ tiến

hành, giờ quậy lớn lên, người mua cổ phiếu lòng sẽ loạn. Nhưng ông Hạ chắc chắn không chu cấp

cho cô ta như trước nữa đâu, hiện tại với ông ta, Sandy đã trở thành đối tượng trọng điểm để bồi

dưỡng rồi.

Phong thủy luân chuyển, vốn dĩ Doãn Ước cảm thấy Sandy quá đáng thương. Cùng là con

cháu họ Hạ, một người thì ở tít trên cao, một người phải dựa vào phấn đấu của mình. Ngay cả bạn

trai cũng như vậy, Diệp Hải Thần theo đuổi Hạ Tịch, khó nói bên trong không có tâm tư khác.

Anh ta là người thông minh như vậy, bộ không biết chọn người nào sẽ có lợi cho bản thân hay

sao?

Nhưng hiện tại hết thảy đã hoán đổi, anh ta còn có thể đối xử với Hạ Tịch như trước nữa

không?

- Em lo làm quái gì, liên quan gì đến em đâu.

Doãn Ước cảm thấy con người Kỷ Tùy Châu đúng là máu lạnh vô tình:

- Hạ Tịch đáng thương như vậy, có chút lòng đồng cảm với cô ấy không được à.

- Cô ta đáng thương chỗ nào, cô ta so với phần lớn con gái trên đời này đã quá sướng rồi.

Không có họ Hạ cô ta cũng không thiếu tiền tiêu, tài sản trong tay mẹ cô ta thiếu gì, họ Lạc cũng

có máu mặt gốc gác lắm. Nếu ba mẹ cô ta ly hôn, mẹ cô ta sẽ cắt một miếng thịt lớn của ba cô ta.

Với năng lực của họ Lạc, con gái gả qua đó nhiều năm như vậy, lúc ly hôn họ Hạ không xì ra

đồng nào sao được. Em đồng cảm với cô ta, chi bằng đi đồng cảm thương xót cho mấy trẻ em ở

châu Phi đi.

Nghe anh nói vậy, Doãn Ước cũng hiểu lòng đồng tình của bản thân đã quá phung phí rồi.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Hạ Tịch quả thật không phải người thê thảm nhất.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Doãn Ước cũng không dám đi tìm Sandy, chỉ ở lì trong nhà

làm như không biết gì cả. Mãi cho đến khi Sandy gọi điện thoại cho cô, nói muốn tới nhà cho cô

xem bản phác thảo thiết kế mới.

Giọng chị ấy bình tĩnh, không nghe chút sóng lớn nào:

- Em đừng đi lung tung, ngoan ngoãn chờ chị đến. Gần đây chị có rất nhiều linh cảm, cam

đoan em sẽ thích.

Doãn Ước không khỏi thở dài trong lòng. Bây giờ cô còn chỗ nào để đi đây. Kỷ Tùy Châu

lấy lý do cô mang thai, trực tiếp xin cho cô nghỉ ở lớp bổ túc. Kỳ thi vào tháng Tư cũng không

cho cô tham gia, nói là sợ đứa bé mệt. Còn tìm một đống quy tắc ở trên mạng, đa số là thông tin

dẫn chứng thai phụ dưới tình huống căng thẳng sẽ bị chảy máu sảy thai, sợ đến mức Doãn Ước

làm sao còn dám học hành nữa, mau chóng xếp sách vở khóa vào trong rương.

Cố gắng lâu như vậy, vẫn không thành công, đúng là có chút tiếc nuối. Kỷ Tùy Châu thì ở

đó vẽ tương lai giúp cô:

- Đợi sinh con xong thì học lại.

Có thể không? Đến lúc đó cả ngày xoay quanh đứa bé, làm gì còn tâm trạng học tập nữa.

Doãn Ước xem như đã nhìn ra, anh là muốn cô như con sâu gạo không học vấn không

nghề nghiệp.

Sandy đến nhà, trông chị có vể rất bận rộn. Chị ngồi xuống ngay cả nước còn chưa uống,

đã mở bản phác thảo ra cho Doãn Ước xem.

Doãn Ước lại hoàn toàn không tập trung được sự chú ý, tầm mắt vẫn dừng trên mặt đối

phương. Cô đang khá tò mò phản ứng tâm lý mấy hôm nay của Sandy, nghe nói ông Hạ đã tìm

đến chị, nói chuyện với chị rất nhiều, cũng biểu đạt nguyện vọng muốn đón chị về nhà ở. Nhưng

chị trả lời cụ thể thế nào, ngay cả Kỷ Tùy Châu cũng không biết.

Có lẽ do là bạn, anh cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này.

Nhưng trên mặt Sandy không nhìn ra một tia vui sướng nào, chị vẫn giống như trước, một

lòng say mê công việc của mình. Khi phát hiện Doãn Ước đang thất thần, cô có hơi mất hứng.

- Không lẽ em mệt? Nghe nói phụ nữ mang thai đặc biệt thích ngủ.

- Đúng vậy, lúc nào cũng thiếu ngủ- Doãn Ước phối hợp than thở.

- Chị thấy em là lòng hiếu kỳ quá nặng, chứ không phải buồn ngủ quá nhiều đâu.

- Đúng là rất hiếu kỳ, chị nói nghe chút đi- Doãn Ước bị vạch trần không chút ngượng

ngùng, cười rất nịnh bợ nói.

- Có gì đâu, chị cũng không thiếu tiền.

- Vậy chị không muốn quay về nhà họ Hà à?

- Chị lớn như vậy rồi, còn cần người khác chiếu cố sao. Huống chi…- Sandy ánh mắt buồn

bã, trong giọng nói mang theo chút bi thương- Thứ chị muốn không hề là tiền. Chị có thể nhường

hết tiền cho cô ta, chị chỉ cần người đó thôi.

No comments:

Post a Comment