Đừng Nên Gặp Lại - Chương 95



Câu nói của Sandy làm Doãn Ước không biết nên tiếp tục thế nào.

Chuyện tình cảm, người ngoài không nên can dự vào, chỉ có thể giữ im lặng. Sandy cũng

không muốn nói nhiều, nói một câu như vậy liền đổi đề tài khác.

Hai người thảo luận chuyện lễ phục cả buổi chiều, cuối cùng cũng chọn được một mẫu.

Sandy nhìn chằm chằm vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Doãn Ước, rầu rĩ nhíu mày:

- Chị hai à, chị đúng là một trong những khách hàng khó nhằn nhất mà “tui” từng gặp đó

nha. Giờ “tui” phải đi đâu tìm một người mẫu dáng người như chị mà bụng hơi lớn để thử quần

áo giúp chị đây. Chị làm ơn kiềm chế, đừng có ăn thành heo mập nhé!

- Em sẽ cố gắng- Chỉ là gần đây sức ăn của cô có hơi khỏe.

Sandy thấy sắc mặt kia của cô liền đoán ra được, kinh ngạc trợn tròn mắt.

- Lễ đính hôn là vào ngày nào?

- Em không biết nữa.

- Kỷ Tùy Châu xem em như heo để nuôi à, ngay cả chuyện này cũng không thương lượng

với em- Sandy há hốc mồm.

- Hình như anh ấy có nói rồi, nhưng em mệt mỏi nên không nghe rõ. Kệ đi, hiện giờ em chỉ

để ý chuyện sinh con thôi, mấy chuyện khác giao hết cho anh ấy làm. Chị nói xem, phụ nữ chúng

ta đã có đàn ông rồi, cần gì phải đích thân quan tâm mọi chuyện chứ. Lo tận hưởng thú vui cuộc

sống đi.

Cặp đôi ân ái luôn bị người khác sinh hận, Doãn Ước bị Sandy chế nhạo, trước khi đi còn

bóp mặt cô:

- Đừng ăn nữa, mập lên rồi đó, cứ tiếp tục thế này làm sao em ra ngoài gặp ai được. Có

muốn một hôn lễ hoàn mỹ không?

Doãn Ước cảm giác mình đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

Sandy ra về, lái xe quay về phòng làm việc tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Ngoại trừ Doãn

Ước, trong tay chị còn không ít khách hàng. Như chị đã nói với Doãn Ước, chuyển biến thái độ

của nhà họ Hạ hoàn toàn không chút ảnh hưởng đến chị.

Chị cũng đã sống bốn mươi năm rồi, một chút cũng không muốn thay đổi. Ông Hạ nói

muốn gặp chị, nhưng chị không muốn bước vào cổng nhà họ Hạ dù chỉ một chút. Cho nên chị

làm bộ không nghe thấy, xem lời người khác truyền tin như không khí.

Sau đó ông ta mất kiên nhẫn, đích thân tìm đến cửa, Sandy khách sáo rót cho ông ta ly trà,

nghe ông ta nói một đống đạo lý máu mủ tình thân, sau đó mời ông ra về.

Ông lão này không chỉ có vô tình, ngay cả diễn kịch cũng diễn dở như vậy. Chẳng lẽ ông

đã quên năm đó chia rẻ ba mẹ chị như thế nào, còn la lối muốn bóp chết đứa cháu gái này từ trong

trứng nước sao?

Hiện tại phát hiện Hạ Tịch có vấn đề, đem chị ra làm bảo bối, tưởng chị thích à?

Sandy từ trước đến giờ chưa từng thích, người khác chỉ xem đó như của bố thí, cho nên chị

tuyệt đối sẽ không quay về nhà họ Hạ, một bước cũng sẽ không vào.

Nghĩ vậy, chị không có cách gì tĩnh tâm làm việc, tiện tay ném tờ phác thảo vào trong máy

hủy giấy. Chị liếc mắt nhìn ra màn đêm tối mịt bên ngoài, thu dọn đồ đạc về nhà.

Trong phòng làm việc ngoại trừ chị ra về, khu làm việc của nhân viên chỉ còn một bóng

đèn mờ nhạt sáng lên, lúc Sandy đi ngang qua đó luôn cảm thấy có người đứng ở đối diện, sợ đến

mức da đầu tê dại.

Chị nhìn xung quanh, đụng đến tay vịn ghế bên cạnh. Đang muốn nhấc lên để tự vệ, người

kia lại chủ động lên tiếng:

- Không cần sợ, là anh.

Giọng nói đã lâu không được nghe.

Sandy nghe giọng nói đó, suýt nữa rơi lệ. Còn tưởng rằng đã sớm quên đi, nhưng quanh đi

quẩn lại, sợi dây trong lòng kia vẫn bị kích thích đến mất kiểm soát.

Sự phóng khoáng và ương bướng của chị, khi ở trước mặt người đàn ông này, hết thảy đều

hóa hư không.

Diệp Hải Thần đứng đó, ánh đèn không chiếu đến mặt anh. Sandy tưởng tượng biểu cảm

lúc này của anh, đúng là không thể nào đoán được. Chị buông bàn tay đang nắm chiếc ghế, chậm

rãi đi về phía trước, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình.

Khi lên tiếng, giọng chị đã bình thản:

- Sao anh lại đến đây?

- Sự việc mới xảy ra mấy ngày, nên đến thăm em.

- Có gì mà thăm chứ, em vẫn như trước thôi.

- Anh nghe nói em từ chối lời đề nghị của ông Hạ.

- Tất nhiên- Sandy mỉm cười- Hiện giờ em sống rất tốt, công ty gì đó, em không có hứng

thú.

Hai người gần trong gang tấc, Sandy cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm của Diệp Hải Thần.

Anh không cười, cái gọi là biểu cảm chính là không có biểu cảm gì, giống hệt như lúc hai người

chia tay.

Diệp Hải Thần trước kia không như vậy, anh nhiệt tình tích cực và rất lạc quan. Tên mặt

anh luôn ngự trị nụ cười ấm áp, là ánh dương rực rỡ nhất trong cuộc sống đầy u ám của Sandy.

Sandy kể với Doãn Ước nguyên nhân hai người chia tay, nhưng kể chưa đầy đủ. Hoặc là

có thể nói, chị tránh nặng tìm nhẹ, lược bớt rất nhiều điều quan trọng.

Chị của lúc trẻ quả thật rất tự ti, đó là thứ đã cắm rễ trong lòng chị. Ánh dương của Diệp

Hải Thần có rực rỡ đến đâu, cũng không cách gì sưởi ấm bóng tối trong lòng chị.

Gia thế nhà họ Diệp cũng khá, nhưng không phải rất giàu có, chính là kiểu gia đình thường

thường bậc trung điển hình. Anh được ba mẹ chăm sóc rất kỹ càng, chưa từng cảm thấy cuộc

sống vật chất của chính mình không đủ dư dả.

Nhưng Sandy thì không, chị có thể không mặc đẹp ăn ngon, nhưng lại không chịu nổi sự

chế nhạo chị là đứa con không cha của mọi người. Chị khi ấy, không hề tự tin như bây giờ. Đối

mặt với người mình yêu, sự tự ti của chị càng được bộc lộ, không thể nghi ngờ.

Nhất là sau khi chị nhìn thấy Hạ Tịch, cô ta nhỏ hơn chị nhiều tuổi, nhưng lại được sống

như một cô công chúa, tính cách của chị lập tức thay đổi rất nhiều.

Mối tình đầu không chỉ có ngọt ngào, cũng tràn đầy những so sánh và cãi vả. Cãi đến sau

đó có một ngày, là ngày sinh nhật của Diệp Hải Thần, Sandy lại ra ngoài uống rượu với đám bạn.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, phát hiện chị đang ngủ trên chiếc giường cùng với bạn nam cùng

lớp.

Chuyện này đã tổn thương tình cảm của hai người quá lớn. Chị vĩnh viễn nhớ như in

khoảnh khắc Diệp Hải Thần đến tìm chị, đôi mắt anh ấy đỏ au. Anh giống như dã thú bị thương,

cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình.

Sandy bị anh dọa sợ, cho nên khi anh hỏi chị nguyên nhân, chị bắt đầu nói vớ vẩn.

- Anh ấy giàu hơn anh, chỉ đơn giản như vậy.

Đúng, chỉ một câu đơn giản như thế đó, đã phá hủy tất cả những gì họ đã có với nhau. Chia

tay, cái quan định luận18, từ nay về sau chỉ xem đối phương như người qua đường.

Lúc mới chia tay, Sandy còn cảm thấy tự do, cảm thấy không có ai quản thúc cũng rất tốt.

Nhưng nhiều năm sau lần đầu gặp lại, chị mới phát hiện mối tình tan vỡ năm đó, chưa từng đứt

đoạn trong lòng chị.

Khó trách, mấy năm nay chị không nhìn trúng người đàn ông nào, luôn là mũi không phải

mũi, mắt không phải mắt. Người tốt nhất vẫn luôn là người đàn ông đầu tiên chị yêu, lại bị chính

chị tổn thương.

Sau đó, chị luôn bôn ba khắp thế giới, cũng bởi vì như vậy mới không để anh ấy hoàn toàn

chiếm cứ trái tim chị. Sandy đột nhiên thấy hối hận, chị không nên trở về. Nếu không quay về, chị

sẽ không tình cờ gặp lại anh, hết thảy quá khứ cũng không cần khơi lại.

18 Cái quan định luận có nghĩa là khi người ta chết đi, nắp quan tài đậy lại thì mới định công luận tội được, thì mới phân định

người đó là người tốt hay kẻ xấu, là ác độc hay nhân từ.

Diệp Hải Thần bước qua tuổi bốn mươi, vẫn có dáng dấp của năm đó. Tựa như lời bài hát,

anh có khuôn mặt không già.

Diệp Hải Thần có chút bất ngờ với quyết định của chị:

- Anh còn tưởng em sẽ rất vui vẻ, dù sao đó cũng là thứ năm xưa em luôn muốn có.

- Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện.

- Sớm biết em không thích, anh không cần phí tâm tư này.

- Cho nên thân phận của Hạ Tịch, là do anh vạch trần?- Sandy tóm lấy trọng điểm.

- Vốn là thứ của em, nhận cũng tốt. Họ đã nợ em, cũng nên để họ nôn ra một ít- Đối

phương không đáp, mà nói tiếp.

Diệp Hải Thần đến tuổi này, lại luôn nhớ rõ năm đó Sandy đã canh cánh trong lòng với

chuyện thân phận biết bao. Trước mặt người khác chị vờ như không để ý, nhưng trong lòng luôn

có khao khát được thừa nhận.

Lúc mẹ chị qua đời, đã dặn dò chị bỏ qua quá khứ làm lại từ đầu. Nhưng chị không thể làm

được, nếu không chị cũng sẽ không ngủ cùng người bạn học kia.

- Trước kia những thứ em muốn anh không thể cho em, hiện giờ có thể rồi, xem như đã

hoàn thành được một tâm nguyện của em.

- Nhưng thứ hiện tại em muốn không phải nó.

Diệp Hải Thần mím môi im lặng, im lặng thật lâu sau mới nói:

- Anh sẽ kết hôn với Hạ Tịch.

- Anh vẫn cưới cô ta?

- Anh làm cô ấy thành ra thế này, hiện tại anh không cưới cô ấy, còn có người nào muốn

cô ấy chứ? Nếu anh từ hôn, chính là đẩy cô ấy vào đường chết.

- Nếu anh đã thật lòng yêu thương cô ta, cần gì phải phanh phui chuyện này, duy trì hiện

trạng không tốt hơn sao?

Diệp Hải Thần tiến lên vài bước, cuối cùng cũng ra khỏi bóng tối dày đặc kia. Anh đưa tay

vuốt ve gương mặt của Sandy, ngón tay lạnh lẽo không có chút ấm áp nào, lạnh đến Sandy run

rẩy.

- Em muốn thứ gì, anh sẽ cho em thứ đó. Tuy rằng đã muộn, nhưng anh không hề nuốt lời.

Năm đó lúc chúng ta bên nhau, anh đã hứa với em như vậy.

- Hiện giờ em muốn anh, anh có thể cho em không?

- Không- Diệp Hải Thần từ chối rất kiên quyết- Anh có thể làm bất cứ chuyện gì cho em,

ngoại trừ cưới em.

Sandy cười chua chát. Thứ trước kia chị khát khao có được, hiện giờ xem ra chỉ là đống

giấy vụn. Mà người từng nắm giữ, hiện tại cũng không đuổi theo kịp.

- Anh yêu Hạ Tịch chứ?- Câu hỏi cuối cùng dành cho Diệp Hải Thần.

Diệp Hải Thần xoay người bước đi, giơ một tay lên, giọng nói như hòa vào làn gió:

- Cả đời anh chỉ yêu một người.

Câu nói đó lạnh như băng tuyết, lạnh đến Sandy ngạt thở. Chị cứ thế nhìn anh đi xa dần,

cảm giác bản thân cuối cùng vẫn không đuổi kịp.

Đã thanh toán xong ân oán, có phải nên nói lời tạm biệt với nhau không?

Khoảnh khắc đó, Sandy cảm thấy vô cùng hâm mộ Doãn Ước. Không phải những gì đã vỡ,

đều có thể hàn gắn được.

Lúc đó, Doãn Ước đang nằm trên giường nghiên cứu đồ đạc của Hà Mỹ Hi. Trương Tú Lệ

để lại cho cô vài quyển sổ, tất cả đều là sổ chép tay của Hà Mỹ Hi.

Bên trong ghi rất lộn xộn, sự kiện bên trong cũng không theo trình tự thời gian. Cảm giác

lần nào cô ấy cũng tùy tiện lật đại một trang, rồi tiện tay viết vài dòng. Muốn tìm ra manh mối từ

chỗ này cũng hệt như đi mò kim ở đáy biển.

Kỷ Tùy Châu ngồi đằng kia cười cô:

- Em vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, cảnh sát lợi hại hơn em, mấy thứ này họ xem trước

cả em. Nếu thật sự có manh mối thì đã tra ra được rồi. Em vẫn nên mang cất đi, đợi sau này có cơ

hội thì trả lại cho ba mẹ của Hà Mỹ Hi. Nghe nói lần trước em nhờ lão Tần giả xã hội đen à?

- Đâu có đâu có, chỉ để hù dọa chú Hà kia thôi, xem chú ấy sau này còn dám đánh vợ nữa

hay không.

Đừng nói, lão Tần diễn như vậy, thật sự đã hù được người ta. Tên Hà Triệu Cường đó là

người ức hiếp kẻ yếu, bên nhà mẹ đẻ của Trương Tú Lệ nhu nhược, chú ấy được đằng chân lên

đằng đầu, uống rượu vào là bắt đầu nổi điên.

Hiện tại biết nhà mẹ vợ có một nhân vật như vậy, về sau còn có ý định đưa con trai lên

thành phố B lập nghiệp, đương nhiên không dám đánh vợ nữa.

Chẳng những không đánh, người trước kia bình dầu ngả cũng không dựng lên, hiện tại

thỉnh thoảng còn nấu cơm giúp Trương Tú Lệ, khiến dì ấy hoảng sợ không nhẹ.

Lúc dì ấy gọi điện nói chuyện với Doãn Ước, đã cám ơn cô rối rít, chỉ là cuối cùng không

quên nói thêm:

- Anh Tần đó sẽ không phải là… Chúng tôi cũng không muốn rước họa vào thân, ngộ nhỡ

ngày nào đó cảnh sát tìm đến nhà, chúng tôi nên nói thế nào?

Doãn Ước bên này cười đến xấu hổ.

Người tốt chân chất thật thà như vậy, sao không gặp lành chứ?

Cô đóng quyển sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi lại, ngồi xếp bằng trên giường nghĩ một chuyện.

Dì giúp việc bỗng nhiên đến gõ cửa:

- Cậu chủ, cô chủ, có khách đến.

Bây giờ đã gần mười giờ tối, ai muộn thế này chạy đến nhà đây?

Doãn Ước định xuống giường, bị Kỷ Tùy Châu ngăn lại:

- Anh đi, em đừng quản.

Anh mặc thêm áo xuống lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sandy ngồi trên sô pha say đến

nghiêng ngã. Chị uống rất nhiều rượu, đầu váng mắt hoa. Vừa nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đi tới, lập

tức đứng lên sà vào lòng anh, gào khóc thảm thiết.

Tiếng khóc vang trời, Doãn Ước ở trên lầu nghe đến tò mò không nhịn được, đi xuống lầu.

Khi nhìn thấy hai người họ đang ôm ấp nhau, Doãn Ước vô cùng kinh hãi.

***

Kỷ Tùy Châu lắc đầu bất đắc dĩ, giơ hai tay lên:

- Thật ra anh, có thể giải thích.

Doãn Ước bước đến hất Kỷ Tùy Châu ra, kéo Sandy dựa vào người mình:

- Anh đi rót nước đi.

- Bà xã, em cẩn thận chút, chú ý cái bụng- Kỷ Tùy Châu lo lắng cho Doãn Ước.

- Không sao đâu, anh đi đi.

Doãn Ước gọi dì giúp việc đến hỗ trợ, đỡ Sandy quay về sô pha. Sandy say không hề la lối,

ngoại trừ khóc lớn tiếng hơn ra, đa phần đều rất im lặng.

Chị thế này cũng không về nhà được, cuối cùng chỉ có thể tá túc ở nhà Kỷ Tùy Châu.

Nhà nghệ thuật hôm sau thức dậy, mỗi bước chân đều bay bổng. Chị dựa vào khung cửa

nhìn Doãn Ước, mệt mỏi dụi mắt:

- Cưng à, có cà phê không?

Doãn Ước đưa cho chị một ly trà, bị chị ghét bỏ không thèm:

- Chị không muốn uống thứ này.

- Đây là thuốc, mau uống cho hết đi. Hiện giờ cà phê không thích hợp với chị.

- Chị chỉ thích thứ đó, đó là linh hồn của chị, mạng sống của chị, thanh xuân của chị… Ơ,

Doãn Ước, em đúng là…

Sandy bị nhét cả ly trà nóng vào miệng nhỏ giọng oán trách, yếu ớt không có chút khí thế

nào. Hiện tại toàn thân chị mất sức, không chừng còn không đánh lại cả thai phụ ở trước mặt này.

Tối hôm qua rốt cuộc đã uống hết bao nhiêu rồi?

- Nhiều lắm, còn sà vào lòng anh xã em khóc lóc thảm thiết.

- Đừng lo lắng, chị không có hứng thú với đàn ông nhỏ tuổi hơn chị đâu- Sandy xua tay

không để ý- Con người lão Kỷ như vậy, cũng chỉ có mấy cô gái trẻ không hiểu chuyện như em

thích thôi.

- Vậy chị thích đàn ông thế nào?

- Chị thích người như Diệp Hải Thần.

Đúng là chấp niệm quá nặng!.

Doãn Ước nghĩ đến khuôn mặt của Diệp Hải Thần, không cảm thấy đẹp đến nông nỗi

khiến người khác phải nhớ mãi không quên. Đúng là có liên quan đến mối tình đầu đây mà.

Sandy nhận lấy ly trà trong tay cô, lại uống thêm mấy ngụm trà giải rượu, rồi quay người

trở về phòng.

- Không ăn sáng à?- Doãn Ước ở phía sau hỏi.

- Nếu chị nói muốn ăn trong phòng, em có đánh chị không?

- Không, nhưng chắc dì sẽ đánh.

Dì giúp việc đương nhiên cũng không đánh.

Doãn Ước ngồi trong phòng ăn sáng cùng Sandy, không tránh khỏi chuyển đề tài đến

chuyện say rượu tối qua, Sandy không muốn giấu cô, liền kể hết sự tình đã xảy ra.

Doãn Ước nghe xong rất ngạc nhiên:

- Sao anh ấy vào được văn phòng của chị vậy, chị đưa chìa khóa cho anh ấy à?

- Trọng điểm em chú ý cũng lạ thật đấy.

- Chẳng lẽ không đúng? Hay anh ấy là cao thủ mở khóa, tùy tiện ra vào nhà của người

khác. Vậy chẳng phải chị đang bị nguy hiểm lắm sao, ngày nào đó tự nhiên anh ấy hứng lên chạy

đến nhà chị, chị có khóa mười cái ổ cũng không ăn thua. Anh ấy thong dong mở khóa, ra vào như

chốn không người.

- Nếu anh ấy làm thế thật, chị vui còn không kịp nữa là.

Sandy cười ha ha, cười một hồi lại cảm thấy bị tổn thương, đưa tay bóp trán:

- Anh ấy còn nói sắp kết hôn với Hạ Tịch, có phải bị bệnh rồi không? Anh ấy đâu có yêu

cô ta.

- Có thể do cảm thấy áy náy.

Chính tay vạch trần thân phận của Hạ Tịch, bây giờ muốn bù đắp lại ư? Nhưng anh ấy

không yêu đối phương, sau khi hai người họ kết hôn, sẽ hạnh phúc được sao?

- Em với lão Kỷ không phải rất hạnh phúc sao, trước kia cậu ta cũng tàn nhẫn với em lắm

mà.

- Nhưng ít ra tụi em có tình cảm với nhau.

Có một số việc có tình cảm và không có tình cảm khác biệt rất lớn. Con người Diệp Hải

Thần, mang đến cảm giác không có hứng thú với bất cứ thứ gì, không giống típ người ngoài lạnh

trong nóng như Kỷ Tùy Châu.

Anh ấy có từng nhiệt tình với cái gì không?

- Trước kia anh ấy rất nhiệt tình, chỉ là em chưa thấy thôi- Sandy bắt đầu thao thao bất

tuyệt hồi tưởng lại quá khứ. Nói từ lúc hai người họ mới quen nhau. Bạn học đại học, nam nhiều

hơn nữ, trai tài gái sắc. Ở thời kỳ công nghệ thông tin vẫn chưa phát triển, hai người họ ở trong

trường có thể nói là cặp đôi nổi tiếng giỏi giang.

Họ từng có thời gian rất ngọt ngào, đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của Sandy và Diệp

Hải Thần. Nhưng sau đó hết thảy đều đổi thay. Sandy kể đến khi mình ngủ cùng bạn nam, vẻ mặt

khá xấu hổ, nhưng lập tức thoải mái hẳn lên.

- Quên đi, ngủ cũng đã ngủ rồi, tuy rằng chẳng có chút cảm giác nào.

- Anh ấy nổi giận không?

- Điên tiết lên luôn. Chị nghe nói sau đó anh ấy suýt nữa giết chết bạn nam kia.

- Đàn ông gặp phải chuyện này đều kích động, đánh nhau cũng rất bình thường- Doãn Ước

cười miễn cưỡng.

- Anh ấy không đánh ai, ngay cả mắng cũng chưa từng mắng người bạn đó. Em cho rằng

anh ấy kích động lên rồi chạy đến đánh người ta sao? Quá coi thường anh ấy rồi. Anh ấy là người

gặp phải chuyện càng lớn sẽ càng bình tĩnh, mấy chuyện đánh nhau anh ấy không làm.

- Vậy anh ấy đã làm gì người kia… giết thật à?- Trong lòng Doãn Ước dâng lên cảm giác

kỳ lạ, không khỏi hỏi ngay.

- Đương nhiên là không. Cụ thể thế nào chị cũng không rõ, dù sao sau này chị có gặp được

anh bạn kia, anh bạn kia bộ dạng như gặp phải ma, bị hoảng sợ không nhẹ. Chị có hỏi nhưng anh

ta không nói, xảy ra chuyện với phụ nữ, có lẽ cảm thấy bị người đàn ông khác chỉnh nên quá mất

mặt.

Sandy vừa ăn, vừa kể hết toàn bộ quá khứ của chị và Diệp Hải Thần. Hồi ức luôn đẹp đẽ,

trong ngôn ngữ của chị, Diệp Hải Thần đã trở thành người đàn ông tốt nhất thế giới.

Nhưng Doãn Ước lại cảm thấy một cơn ớn lạnh. Diệp Hải Thần ở trong ấn tượng của cô,

đã có một nhận định hoàn toàn mới.

Anh ta luôn không như cô nghĩ.

Kỷ Tùy Châu không mấy hứng thú với quá khứ của Diệp Hải Thần như Doãn Ước. Theo

cách nói của anh, thứ anh xem trọng chỉ là tài năng của Diệp Hải Thần, còn tình yêu nam nữ, anh

không ngại.

- Cho dù anh ấy có lấy mười cô vợ, cũng chả liên quan chút nào đến anh.

- Nhưng anh không cảm thấy anh ấy quá thần bí sao, rốt cuộc anh ấy vào phòng làm việc

của Sandy bằng cách nào?

- Người có năng lực luôn có cách của họ. Người có chìa khóa chỗ Sandy chắc chắn không

chỉ có mình chị ấy, hỏi mượn người khác chìa khóa cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Anh ta đẹp

trai như thế, phải có cách riêng chứ.

- Anh ta đẹp thế nào, cũng không đẹp trai bằng “mình” mà- Doãn Ước bật cười ha ha.

- Ở trong mắt người khác đẹp xấu không quan trọng, ở trong mắt em…- Nói xong Kỷ Tùy

Châu chồm đến, hôn lên môi Doãn Ước- Chỉ cần đẹp trai nhất trong mắt “mình”, là đủ rồi.

Khi nói chuyện, tay anh đã sờ loạn lung tung. Giờ họ đang ở trong văn phòng, Doãn Ước

mặc đồ rộng rãi chẳng tôn chút đường cong nào, nhưng lại khiến lòng Kỷ Tùy Châu ngứa ngáy

khó nhịn.

Anh kéo cô qua, để cô ngồi lên đùi mình, sau đó tiếp tục nghiêm túc nói đề tài vừa nãy.

Bên ngoài có người gõ cửa, một lát sau Diệp Hải Thần đẩy cửa bước vào, trong tay cầm

văn kiện. Sau khi Giang Thái bị bắt, anh ta lần nữa quay về Thịnh Thế làm việc, vẫn là chức vụ

đó. Tất cả mọi người đều không dám bàn tán một câu, giống như chuyện anh ta ra đi hoàn toàn

không tồn tại.

Diệp Hải Thần vừa thấy tình hình trong phòng, gương mặt điềm tĩnh cũng có chút biến

hóa. Anh ta ho nhẹ một tiếng chuẩn bị đi ra, bị Kỷ Tùy Châu gọi lại.

Hết cách, anh bước đến đưa văn kiện. Kỷ Tùy Châu nhận lấy mở ra, tay còn lại vẫn ôm

chặt Doãn Ước không buông.

Cô ngồi trong lòng anh khó chịu, vùng vẫy muốn đứng lên, lại khiến nửa thân dưới của

anh càng thêm khó nhịn.

Doãn Ước mặt đỏ bừng, tuy rằng đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng ở trước mặt người khác

công khai thân mật thế này, cô vẫn thấy rất ngượng. Hơn nữa cô nhìn ra được, Diệp Hải Thần

cũng có chút không tự nhiên.

Kỷ Tùy Châu này.

Đương sự lại rất bình thường, đọc văn kiện còn không quên nói chuyện với Diệp Hải

Thần:

- Ngày cưới chọn được chưa?

- Vẫn chưa.

- Hạ Tịch có phải chưa đồng ý không?

- Cô ấy vẫn đang do dự, tôi sẽ cho cô ấy thời gian suy nghĩ.

Doãn Ước muốn xen vào hỏi một câu, lại cảm giác được người nào đó bấu vào lưng mình,

vì thế đành nuốt câu hỏi xuống. Kỷ Tùy Châu giữ văn kiện lại, nói Diệp Hải Thần ra ngoài trước.

- Chuyện của người khác, chúng ta ít quản đi.

- Chả phải vừa rồi anh cũng hỏi đó sao.

- Những câu anh hỏi đều lịch sự và không có liên quan gì. Em mở miệng ra chắc chắn sẽ

hỏi người ta có yêu Hạ Tịch không, còn nhớ Sandy không này nọ, em bảo anh ta làm sao trả lời

đây?

- Sao anh biết em sẽ hỏi mấy câu đó?

Kỷ Tùy Châu xoay mặt cô qua, hôn chụt lên môi cô:

- Cái gì của em, mà anh không biết.

Giọng điệu tự kỷ cuồng kia, cũng không ai có.

Kỷ Tùy Châu không cho Doãn Ước can thiệp vào tam giác tình yêu của Diệp Hải Thần, cô

chỉ có thể không quản. Nhưng khoảng thời gian này cô và Sandy gặp mặt khá thường xuyên,

trông đối phương khá áp lực, có rất nhiều tâm sự muốn trút hết. Mà chị ấy hình như không có

nhiều bạn bè, nên Doãn Ước trở thành người bạn thường bị tìm đến nhất.

Có lần rất khéo, hai người đang đi mua sắm lại nhìn thấy Hạ Tịch ở đằng xa. Đối phương

hình như cũng thấy được hai người, hai chị em họ gặp nhau rất ngượng ngập. Doãn Ước bị kẹp ở

giữa lại càng khó khăn. Trong lúc khó xử, không bao lâu sao Diệp Hải Thần lại từ trong cửa hàng

bên cạnh đi ra, trong tay xách túi lớn, đưa cho Hạ Tịch. Khuôn mặt Hạ Tịch vốn lạnh lẽo, giây

phút đó đột nhiên nở nụ cười mê người.

Cảnh tượng này đả kích Sandy rất mạnh, báo hại chị cả buổi trưa hôm đó rất buồn, cuối

cùng trên đường lái xe quay về, còn chảy cả nước mắt.

Chị nói là do bài hát đang phát quá cảm động, nhưng trong lòng Doãn Ước biết, chị là bị

đả kích.

Tâm trạng Sandy không tốt, khiến tâm trạng Doãn Ước không vui theo. Kỷ Tùy Châu

thương cô, không muốn để cô tiếp xúc với Sandy quá nhiều, mà bắt đầu viện cớ đưa cô ra ngoài,

chiếm dụng phần lớn thời gian rãnh rỗi của cô.

Trưa hôm đó, hai người đang ở trung tâm thương mại gần công ty ăn cơm, Kỷ Tùy Châu

gọi vài món cho Doãn Ước, ra lệnh cô phải ăn hết.

- Ăn không hết không được về.

- Anh không cần đi làm à?

- Ừ, không đi làm, chỉ ở bên em.

Doãn Ước nói thức ăn nhiều quá không ăn hết được, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Sau

khi mang thai, có lẽ vì liên quan đến hoóc môn, cảm xúc của cô trở nên càng thêm nhạy cảm. Đôi

lúc tự dưng thương cảm. Chỉ có khi ở bên cạnh Kỷ Tùy Châu mới là lúc vui vẻ nhất, cho dù phải

ăn thành heo mập, cô cũng không quan tâm.

Kỷ Tùy Châu bóc tôm đưa đến bên miệng cô, Doãn Ước vừa định chồm đến ăn, thì nghe

điện thoại của anh reo. Cô mau chóng chụp lấy cánh tay đang cầm tôm kia, há miệng ngoạm lấy

nguyên con tôm.

Kỷ Tùy Châu nở nụ cười yêu thương, nhận điện thoại.

Lúc anh nói điện thoại trên mặt vẫn giữ nụ cười ban nãy, nhưng sau khi nói mấy câu, Doãn

Ước lại nghe ra chuyện này không nhỏ.

- Sao lại vậy?- Kỷ Tùy Châu cúp máy, bặm môi.

- Rốt cuộc có chuyện gì, anh vừa mới nhắc đến em trai em, còn có Ngải Băng, hai người

họ làm sao?

- Em trai em đưa Ngải Băng đến trung tâm thương mại này.

- Cũng đâu có gì, gần đây họ thân thiết lắm. Tình hình của Ngải Băng cũng tốt hơn rất

nhiều, mẹ em cũng cho chị ấy ra ngoài chơi rồi. Nhưng mà lần nào cũng phái hai vệ sĩ đi cùng.

Hiện tại Doãn Ước gọi “mẹ” đã rất trôi chảy, dù sao cô cũng sắp làm mẹ rồi, sự oán hận

trước kia gần như đã không còn.

- Người của anh báo lại, hai người họ đã cắt đuôi hai vệ sĩ ngu ngốc đó rồi.

- Người của anh, anh phái người theo dõi họ?- Doãn Ước dừng ăn.

- Là giám sát- Kỷ Tùy Châu tự nhiên thừa nhận- Chính em cũng nói họ có vấn đề, nếu

muốn biết người ở sau lưng họ là ai, giám sát họ là biện pháp tốt nhất. Anh vốn nghĩ họ sẽ chờ

một thời giam nữa, không ngờ nhanh như vậy đã mất kiên nhẫn rồi.

- Ý của anh là, họ cắt đuôi vệ sĩ, là muốn gặp mặt người đó?

Kỷ Tùy Châu không kịp trả lời, điện thoại lại reo. Lần này thời gian nói chuyện rất ngắn,

chưa được nửa phút anh đã đứng lên, ném điện thoại lên bàn.

- Giỏi lắm, hiện tại ngay cả người của chúng ta cũng đã bị cắt đuôi.

***

Doãn Ước cũng đứng lên theo, bị Kỷ Tùy Châu ấn ngồi lại xuống ghế.

- Em ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng đi đâu hết.

Khi nói chuyện Kỷ Tùy Châu đã bước chân ra khỏi bàn. Doãn Ước bất an quay đầu lại

nhìn anh, thấy anh đi tới cửa, lại quay đầu mỉm cười với cô, lập tức mở cửa ra ngoài, chạy thật

nhanh khỏi đó.

Kỷ Tùy Châu đã sắp xếp hai người giám sát Doãn Hàm và hai người giám sát Ngải Băng,

cho nên hiện tại trong trung tâm thương mại này có ít nhất bốn người của Thịnh Thế. Những

người này đều là nhân viên được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng lại bị hai người trông lơ ngơ

dễ dàng cắt đuôi.

Khó trách vừa rồi người gọi điện thoại cho Kỷ Tùy Châu tinh thần suy sụp, có lẽ rất nhiều

năm rồi chưa đụng tới tấm sắt cứng cáp như vậy.

Trong trung tâm thương mại này tổng cộng có sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu ra, năm tầng

còn lại đều có rất nhiều cửa hàng và nhà hàng. Tầng sáu nghe nói là khu dành cho nhân viên, có

thang máy và cầu thang riêng dẫn lên đó, phải quẹt thẻ mới lên được, người bình thường không

thể đi lên.

Kỷ Tùy Châu lấy điện thoại ra gọi, vừa gọi vừa chạy lên phía tầng sáu.

Trong nhà hàng, Doãn Ước vẫn ngồi ở đó nhàm chán uống nước. Trước mặt một đống

thức ăn đã được ăn hết phân nửa, thiếu sức ăn của Kỷ Tùy Châu, tiêu diệt sạch sẽ có vẻ càng khó

hơn.

Cảm giác buồn ngủ nói đến là đến, giây trước tinh thần không tệ lắm, giây sau Doãn Ước

đã ngáp vắn ngáp dài. Cô gối đầu lên cánh tay, cơ thể biếng nhác ghé lên bàn, không khỏi nghĩ

đến chuyện vừa rồi.

Kỷ Tùy Châu vì sao phải chạy, chỉ là em trai cô dẫn chị gái cô đi dạo, thuận tiện cắt vài cái

đuôi thôi mà. Anh tìm ở đâu, nếu tìm được thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn xem hai người

đó rốt cuộc liên lạc với ai à?

Người đó sẽ chọn phương pháp lẩn vào đám đông, ở trong khu trung tâm thương mại đông

đúc này để gặp họ sao?

Mí mắt cô díp rồi mở, nhịn không được đánh ngáp thêm hai cái.

Khi mở mắt, trước mặt có thêm một người, đang ngồi vào vị trí của Kỷ Tùy Châu lúc nãy,

mỉm cười với cô.

Doãn Ước giật mình, mau chóng ngồi thẳng lên, còn theo bản năng lau lau khóe miệng.

Vừa rồi hình như cô không cẩn thận đã chảy một chút nước miếng ra ngoài.

Cô thế này ở trong mắt Trịnh Đạc đặc biệt thú vị, anh không khỏi bật cười thành tiếng.

- Sao anh đến đây, hôm nay anh không đi làm à?- Doãn Ước xấu hổ nói sang chuyện khác.

- Không đi làm, em quên anh không ở bệnh viện lâu rồi sao.

- À đúng rồi, vậy anh không định trả phép quay về à?

- Tính sau đi, thời gian nghỉ ngơi quá lâu sẽ làm con người ta cảm thấy lười nhác. Anh ở

Mỹ sống ở vùng quê, nhịp sống nơi đó rất chậm, báo hại người hơn ba mươi tuổi như anh, đã tìm

được cảm giác về hưu rồi. Hiện tại em bảo anh quay về làm việc, đột nhiên làm việc suốt ba mươi

sáu tiếng, anh thật sự không chịu nổi.

- Vậy anh về hưu ở tuổi này cũng quá sớm rồi đó.

- Hết cách, nhà anh có tiền mà- Trịnh Đạc khoanh hai tay lại.

Hai người bật cười. Doãn Ước cười nhiều hơn, Trịnh Đạc này sống đến giờ, ngay cả khoe

của cũng khoe không tới. Nếu đổi lại là Kỷ Tùy Châu, cùng một câu nói cũng có thể khiến anh

nói đến thao thao bất tuyệt.

Cười xong cô lại hỏi:

- Vậy cậu chủ Trịnh lắm tiền về sau có tính toán gì?

- Không chừng anh sẽ tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Làm đầu tư gì đó, hôm nay

anh đến chính là đi khảo sát lượng tiêu thụ của trung tâm thương mại này, anh đến xem xét thực

địa.

Doãn Ước đối với mấy thứ này không hiểu, nhưng vờ như nghe rất chăm chú, thật ra cô

chỉ quan tâm đến số thức ăn ở trước mặt mình.

Phục vụ vẫn còn bưng món lên, lúc này toàn dọn lên món ngọt. Doãn Ước đặt dĩa bánh

pudding xuống trước mặt Trịnh Đạc:

- Anh có muốn ăn chút gì đó, xem như giúp đỡ em được không?

- Em và Kỷ Tùy Châu cùng đi ăn, vậy người đâu?

- Sao anh biết anh ấy đi cùng em?

- Trông em không giống người sẽ ăn nhiều như vậy.

- Phần lớn chỗ này đều là nhiệm vụ của em đó.

Nói đến đây Doãn Ước liền bĩu môi. Kỷ Tùy Châu thật sự là người trong lòng nghĩ khác

ngoài mặt nói khác mà cô từng gặp. Nói đều nói rất dễ nghe, nói cái gì phải mời nhà dinh dưỡng

lên thực đơn cho cô, ẩm thực hợp lý phát triển cân đối. Nhưng vừa đến nhà hàng liền không

khống chế được lòng gọi thức ăn của mình. Tuy rằng hôm nay toàn gọi những món bổ dưỡng,

nhưng cô không thể chịu nổi số lượng nhiều như vậy.

Trong khi cố gắng, anh có thể đừng ăn mới một nửa đã bỏ chạy rồi không?

Doãn Ước hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Trịnh Đạc.

- Giúp đi mà, em nhớ anh rất thích món này.

Trước kia đi ăn Trịnh Đạc có gọi qua món này. Đàn ông bình thường không thích ăn ngọt,

Trịnh Đạc thì có ăn một chút. Đây chủ yếu có liên quan đến tính chất công việc của anh. Họ rất

bận rộn ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cho nên bình thường trong phòng làm việc

thường chuẩn bị một ít đồ ngọt, để bổ sung năng lượng.

- Nhưng nói thật, thực ra anh không quá thích món này, trước kia là không có cách.

Tuy nói vậy, Trịnh Đạc vẫn nể mặt cô, ăn món bánh pudding kia.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Món ngọt đã ăn xong rồi,

Kỷ Tùy Châu rốt cục cũng trở lại. Anh cởi áo khoác cầm trong tay, áo sơ mi bên trong mở thêm

một cúc, tóc hơi ẩm, hiển nhiên đã chạy rất lâu nên ra mồ hôi.

Doãn Ước vừa thấy anh liền cười, vẫy tay với anh. Trịnh Đạc cũng đứng lên, có hơi áy náy

nhìn cái dĩa sạch sẽ trước mặt:

- Ngại quá, Doãn Ước bảo tôi ăn, tôi không từ chối được.

- Không sao.

Kỷ Tùy Châu hiện tại so với Trinh Đạc, có một loại tâm lý vượt trội. Dù sao anh cũng là

người cùng có tên trên giấy đăng ký kết hôn với Doãn Ước, thân phận địa vị hoàn toàn khác hẳn.

Huống hồ, Trịnh Đạc trước đến giờ chưa từng có được Doãn Ước, chẳng phải sao?

Doãn Ước còn có chút lo lắng hai người họ chạm mặt sẽ cãi nhau, không ngờ bầu không

khí vô cùng hòa hợp. Hòa hợp đến độ cô sắp nghi ngờ cuộc đời này.

Trịnh Đạc không chào tạm biệt, Kỷ Tùy Châu cũng không đuổi anh ta, hai người ngồi ở đó

nói về chuyện kinh doanh và đầu tư, hơn nữa nói chuyện rất vui. Đến cuối cùng Doãn Ước cảm

thấy bản thân trở thành kẻ dư thừa, cuộc đối thoại vĩ đại đó cô không cách nào chen miệng vào

được.

Kỷ Tùy Châu lấy đuôi mắt liếc cô, phát hiện cô sắp ghé lên bàn, lúc này mới thản nhiên cắt

đứt cuộc nói chuyện với Trịnh Đạc.

Điện thoại báo có tin nhắn, Doãn Hàm và Ngải Băng, hai người vừa mất hút trong trung

tâm thương mại lúc nãy, lại đồng thời xuất hiện trong tầm mắt họ. Hai người trông rất bình

thường, lúc này đang đứng trước cửa gọi xe. Người Từ Tri Hoa phái đi theo Ngải Băng nhanh

chóng tìm đến họ, vì thế hai người đó được đưa lên xe, xem hướng chạy lúc này, chắc là về nhà

Từ Tri Hoa.

Kỷ Tùy Châu cất điện thoại vào, chuẩn bị đưa Doãn Ước rời khỏi. Kết quả gần như đồng

thời, điện thoại của anh và Doãn Ước cùng lúc vang lên. Hai người cùng bắt máy, nói không đến

nửa phút, sắc mặt đều sa sầm.

Trịnh Đạc rất hiểu chuyện, âm thầm nói tạm biệt với Doãn Ước, để cô bớt thời gian lo

chuyện trước mắt rồi đi. Doãn Ước cầm điện thoại nhìn Kỷ Tùy Châu:

- Phải làm sao đây, bây giờ đến bệnh viện?

Kỷ Tùy Châu gật đầu, cùng Doãn Ước ra xe, chạy theo hướng đến bệnh viện. Chạy đến

một nửa lại cảm thấy không ổn:

- Anh đưa em về nhà trước.

- Em rất muốn đi thăm. Người bên anh nói sao, kẻ hành hung bị bắt chưa?

- Vẫn chưa, chạy rồi. Nhưng chắc chắn sẽ bắt được nhanh thôi.

- Sandy sẽ không sao chứ?

Kỷ Tùy Châu không nói lời nào. Cú điện thoại vừa rồi không nói nhiều lắm, chỉ nói Sandy

bị người ta đâm bị thương. Hiện tại đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình cụ thể phải đến bệnh

viện hỏi bác sĩ mới biết được.

Nhưng Kỷ Tùy Châu có dự cảm, tình hình sẽ không mấy lạc quan. Nếu chỉ là vết thương

nhỏ, điện thoại sẽ không gọi đến chỗ anh.

Người gọi điện cho Doãn Ước chính là trợ lý của Sandy, Tiểu Kim, trong điện thoại cô ấy

khóc lóc rất nhiều, điều này khiến cho Doãn Ước càng thêm bất an.

- Có thể chạy nhanh hơn không?

- Dưới tình huống an toàn, đây là tốc độ nhanh nhất rồi. Hiện tại chúng ta đến đó cũng

không làm được gì, hết thảy để bác sĩ lo đi. Em chú ý một chút, cẩn thận đứa bé.

Doãn Ước không nói lời nào, hai người chạy thẳng đến bệnh viện. Sandy còn trong phòng

phẫu thuật chưa ra, Tiểu Kim ngồi ở ngoài đợi, khóc lóc. Tin tức của họ Hạ rất nhanh nhạy, họ tới

sớm hơn cả Kỷ Tùy Châu.

Ngạc nhiên chính là, ông Hạ lại có thể đến. Nghĩ lại cũng đúng, Hạ Ích Hiên hiện tại

không biết đang vi vu ở đâu, mẹ ruột của Sandy đã qua đời, mẹ kế Lạc Văn không có khả năng

đến đây. Ngoại trừ ông Hạ, nhà họ Hạ không có bất cứ người nào tiện ra mặt, thích hợp xuất hiện

trong trường hợp này.

Sắc mặt ông Hạ vô cùng khó coi, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Tùy Châu mới dịu lại. Ông gọi

Kỷ Tùy Châu sang một góc, sắc mặt nghiêm trọng nhìn anh.

- Tiểu Kỷ, tuy rằng đây là chuyện nhà tôi, nhưng mà tôi rất xem trọng cậu, chúng ta xem

như cũng có chút giao tình. Sandy cũng là bạn cậu, chuyện hôm nay cậu thấy thế nào?

- Ông cũng nói, đây là chuyện nhà ông, một người ngoài như tôi không tiện xen vào. Tôi

đương nhiên hy vọng Sandy không sao, về phần những người khác, ông cứ liệu mà làm.

- Thấy cậu thế này, cậu cũng biết sự việc lần này do ai làm rồi?

Kỷ Tùy Châu cười cười, đây cũng không khó đoán, một nhà thiết kế như Sandy, bình

thường lấy giao hữu làm chuyện chính, chưa từng đắc tội với ai. Cho dù thật sự có từ chối khách

hàng nào, cũng sẽ không đến mức khiến người ta muốn lấy mạng chị.

Người thật sự có liên quan lợi ích với chị, chỉ có người gần đây thôi. Hạ Tịch bị chị đoạt

lấy vị trí thừa kế, nói không hận là giả. Nhà mẹ cô ta dù có tiền, cũng không thể chia cho cô ta

quá nhiều. Tự dưng mất một miếng bánh lớn như Nhất Phẩm, cô ta làm sao nuốt nổi cục tức này?

Tiền vẫn là thứ yếu, mấu chốt chính là địa vị. Đây cũng giống như mấy công chúa thời

xưa, Hạ Tịch vốn là bà hoàng duy nhất trong cung, đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, cô ta

còn bị chứng minh là hàng giả, mặc dù không đến mức bị đuổi khỏi nhà, nhưng sống rất khổ sở.

Cả ngày lo lắng bất an, sợ ngày nào đó bị người ta ghét bỏ, người mới đến kia chiếm hết thảy yêu

thương, nghĩ lại sẽ không cam tâm.

Hạ Tịch ngậm thìa vàng nhiều năm như vậy, đột nhiên hết thảy thay đổi, ôm hận với

Sandy chắc chắn không nhỏ. Mặc dù có Diệp Hải Thần cũng vậy, huống hồ chính là Diệp Hải

Thần vì Sandy mới hại cô ta thành ra như vậy.

Tâm trạng hiện giờ của Hạ Tịch, e rằng rất phức tạp.

Thế nhưng chuyện mướn người hành hung Sandy làm rất không sáng suốt, đã lập tức chặn

lại con đường phía trước của chính cô ta. Cho dù Sandy chết thật, tài sản của họ Hạ cũng không

có phần của cô ta. Kỷ Tùy Châu không khỏi than thầm, đúng là cô ả ngu ngốc.

Ồng Hạ cực kỳ giận dữ, gõ cây gậy trong tay vào hàng ghế bên cạnh, mắng chửi:

- Vô nhân tính, ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, lại dám làm ra chuyện thế này. Xem

tôi trừng trị nó thế nào!

Nói xong ông lại nhìn cửa phòng phẫu thuật. Trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là Sandy

bình an vô sự, nếu không ông thật sự không biết nên làm sao mới được. Xử Hạ Tịch không khó,

nhưng ông biết đi đâu tìm người thừa kế nhà họ Hạ đây?

Con cháu của ông vốn ít, nhưng con cháu anh cả của ông lại rất nhiều. Tất cả đều không có

bản lĩnh gì, cả ngày chỉ biết moi tiền của công ty tiêu xài phung phí.

Chẳng lẽ bắt ông giao công ty cho người ngoài? Ông Hạ thật sự không nuốt nổi cơn giận

này.

Kỷ Tùy Châu không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện nhà ông, chỉ nói cài câu liền đi

qua bên cạnh Doãn Ước.

- Anh và em tìm một chỗ để ngồi nhé!

Doãn Ước ngơ ngác gật đầu, khẽ nói dạ, liền đi theo Kỷ Tùy Châu ra ngoài. Đi được một

nửa phát hiện trong góc cách đó không xa có một người, nhìn kỹ chính là Diệp Hải Thần.

Anh ta đang ngẩng đầu nhìn về phía này, gương mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút gợn

sóng nào. Nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt, lại hung tợn vô cùng.

No comments:

Post a Comment