Kẻ Thù Bên Gối (C116: Tâm Hồn Đáng Thương)

Lăng Tuyết trở lại phòng bệnh, tất cả mọi người đều ở đây, Hàn Giai vội vàng chạy ra hỏi: "Lăng Tuyết, như thế nào? Chị dâu không có sao chứ?"

"Đều ổn cả rồi" Lăng Tuyết nghiêng đầu nhìn Hàn Bắc, " Anh có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã nói cho anh biết chuyện của chị dâu đã xử lý tốt, anh chưa báo cho Hàn Giai một tiếng à, sao lại để Hàn Giai chạy qua đây rồi?"

"Sao có thể trách tôi được? Em mới vừa cúp điện thoại xong, nó đã đến rồi ." Hàn Bắc có chút ủy khuất.

"Em với chíp bông đậu đậu ở nhà quá lo lắng, nên đã chạy đến bệnh viện." Hàn Giai giải thích, "Mặc dù biết đại khái không có việc gì, nhưng vẫn muốn biết tình hình cụ thể ra sao, đang ở nhà rảnh rỗi không có việc làm mà."

"Thật là một cô nàng chăm chỉ, có thời gian thì nghỉ ngơi thì không nghỉ ngơi thật tốt." Lăng Tuyết liếc cô ta một cái, trả điện thoại cho Lăng Ngạo, cười nói, "Các ngươi biết không, chị dâu sinh một bé trai mập mạp đó."

"Thật ! ! !" Mọi người tất cả đều vỡ òa , "Sinh lúc nào vậy? em bé khỏe không? Chị dâu sao rồi?"

"Lớn nhỏ đều bình an, đều khỏe mạnh." Lăng Tuyết nghĩ đến cái này thì rất cao hứng, "Mới sinh xong a, ôi một bé trai trắng trẻo mập mạp, được 3.9kg"

"Quá tốt , quá tốt !" Mọi người hoan hô tung tăng như chim sẻ, vô cùng mừng rỡ.

"Cái này thì Ngũ ca nhất định vô cùng vui vẻ" Lăng Ngạo cười nói, "Anh ấy luôn ngóng trông có con trai, còn nói về sau sẽ dậy nó luyện quyền, đánh đàn."

"Ngũ ca còn chưa biết đâu, lúc tồi về từ sân bay thì anh ấy đang lên máy bay, vừa mới đến lầu dưới của bệnh viện mới nhận điện thoại nên mới biết chị dâu đã sinh". Lăng Tuyết rót một ly nước uống, "Chết khát tôi rồi, dọc theo đường đi trong lòng thấp thỏm, mọi người bị dọa sắp chết luôn, cuối cùng toàn bộ đều được giải quyết, trong lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm."

"Mau ngồi xuống nghỉ một lát đi." Hàn Giai đưa cho Lăng Tuyết một cái ghế, "Đã đói bụng chưa? Tôi mang cơm trưa đến cho mọi người, chị ăn với Lăng Ngạo đi khi nó còn nóng"

"Ừ, cảm ơn." Lăng Tuyết nhìn Lăng Ngạo, "Anh còn chưa ăn cơm sao?"

"Không có, vừa rồi tình hình như vậy ai nuốt trôi a, anh chờ em trở lại cùng nhau ăn." Lăng Ngạo dịu dàng nhìn cô nói, "Vất vả rồi, chờ chân anh khỏe lại về sau loại chuyện như vậy thì giao cho anh đi làm."

"Được a, Em cũng không khách khí đâu" Lăng Tuyết mở hộp cơm Hàn Giai đưa tới, mùi thơm xong lên mũi, "Oa, vừa nhìn là biết có đồ ăn ngon rồi, Hàn Giai nấu ăn có tiến bộ a!"

"So với chị tôi còn kém xa, tôi đang ở cố gắng luyện tập á." Hàn Giai cười nói.

"Đừng có khiêm tốn quá." Lăng Tuyết nhìn cô cười cười, tùy ý nói, "Hàn Giai dịu dàng hiểu chuyện, chăm chỉ, còn biết làm cơm, hiện tại cô gái tốt như vậy khó có thể gặp a."

Hàn Giai mặt đỏ hồng nhìn Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo nhướng mày, không nói gì.

Hàn Bắc vừa nhìn đã biết, lập tức nói sang chuyện khác: "Tốt lắm, nhanh ăn cơm đi, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi, buổi tối cùng anh cùng đi tập luyện."

"Em?" Lăng Tuyết sửng sốt .

"Không phải là em thì ai." Hàn Bắc nói, "Ngũ ca về rồi, ban nhạc thiếu một cái người, em không đi thì ai đi? với trình độ kia của Hàn Giai,  bọn họ nhìn lại chướng mắt."

"Stop, chị An đã nói sẽ bồi dưỡng em a." Hàn Giai nhếch miệng.

"Được rồi, buổi tối tôi với anh cùng đi tập luyện, thuận tiện giải thích một chút tình hình của Ngũ ca" Lăng Tuyết nói.

"Các người yên tâm đi đi, bên đây có em rồi, em sẽ chăm sóc Lăng Ngạo ." Hàn Giai nói.

"Không cần, tôi lại không phải là không thể cử động, không cần ai chăm sóc" Lăng Ngạo lập tức nói, "Lăng Tuyết, không phải là em mời hộ lý sao? Người đâu?"

"Đúng a, mém xíu nữa thì quên mất" Lăng Tuyết lúc này mới nhớ, "Buổi trưa lúc đang thương lượng, thì gặp chuyện của chị dâu, chưa có nói xong, em bây giờ đi hỏi lại"

"Không vội, ăn cơm trước đi ." Lăng Ngạo kéo cô.

"Em đi trước đã..." Lăng Tuyết lời còn chưa nói xong, di động của Lăng Ngạo vang lên , Lăng Ngạo lấy di động, là một cái số lạ, Lăng Tuyết nhìn thoáng qua, lập tức nói, "Là bạn của Ngũ ca Trần Chí Khải!"

Lăng Ngạo vội đưa di động đưa cho cô, cô lấy qua di động, nghe điện thoại: "A lô!"

"Lăng Tuyết..." Đầu bên kia truyền đến giọng nói suy yếu, dĩ nhiên là vợi của Ngũ ca, Vương Hân.

"Chị dâu! ! !" Lăng Tuyết hết sức kinh ngạc, tất cả mọi người đều xúm lại.

"Chị dâu, chị không có sao chứ? chị không phải mới vừa sinh xong em sao? Sao còn có thể gọi điện?" Lăng Tuyết kích động nói năng lộn xộn một chút.

"Ha ha, con bé ngốc, sinh xong em bé, hết thuốc gây tê thì tỉnh." Giọng Vương Hân hết sức yếu ớt, "Vậy, Chị vừa gọi cho anh Năm, không gọi được, sợ anh ấy có xảy ra chuyện gì không?"

"Không có, đương nhiên là không có, Ngũ ca đang ở trên máy bay." Lăng Tuyết vội vàng giải thích.

"Không có việc gì thì tốt." Vương Hân thở phào nhẹ nhõm, "Chị gọi điện thoại cho em để báo cái bình an, các em đừng lo lắng nưa, chị rất tốt ,em bé cũng rất khỏe mạnh. Thật ra anh Năm cũng không cần phải gấp gáp chạy về, Chị ở bệnh viện có người chăm sóc rồi"

"Chị dâu, chị tốt quá ..." Lăng Tuyết cảm động hết sức, "Chị biết không, Ngũ ca biết chị gặp chuyện hù dọa anh ấy giống như chết đứng luôn rồi, cũng may chị với em bé đều bình an vô sự, nếu không em cả đời này cũng không có biện pháp tha thứ cho mình."

"Con bé ngốc, nói cái gì đó?" Vương Hân oán trách nói, "Cái này lại không liên quan đến em."

"Sao chuyện không liên quan đến em được, chính là em lơ là sơ suất mới biến thành dạng này." Lăng Tuyết rất áy náy, "Thực ra, việc nay em muốn giải thích một chút, ngày hôm qua Ngũ ca ở bệnh viện chăm Lăng Ngạo,sợ em ở nhà một mình, sợ em không có di động không tiện liên lạc, nên đưa di dộng cho em ..."

"Chị biết rõ, về sau chị không phải là còn nói chuyện với em sao?" Vương Hân nói.

"Tối ngày hôm qua lúc ngủ sợ ồn, nên tắt chuông điện thoại đi, sáng sớm hôm nay em trả điện thoại cho Ngũ ca nhưng đã quên nói cho anh ấy biết, anh ấy từ bệnh viện về nghỉ, khả năng không có để ý, cho nên lúc chị gọi, anh ấy căn bản không nghe được tiếng chuông..."

"Thì ra là vậy" Vương Hân bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vừa cười vừa nói, "Kỳ thật em không cần lo lắng, Em với anh Năm có mươi mấy năm tình cảm, chị rất tin tưởng anh ấy, cũng rất hiểu rõ anh ấy, bọn chị sẽ vì thế mà có chút ngăn cách đâu ."

"Chị dâu, chị thật tốt." Lăng Tuyết rất cảm động, "Sẽ học tập chị!"

"Ha ha..." Vương Hân nhẹ nhàng cười , "Chuyện lần này nhờ có bạn của em, nếu như không phải là bọn họ ra tay, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Ách..." Lăng Tuyết bỗng chốc lúng túng , cô vốn không muốn làm cho mọi người biết rõ này sự kiện, không nghĩ tới Vương Hân trong lúc vô tình làm bại lộ .

Tất cả mọi người nhìn Lăng Tuyết, không biết rõ người bạn nào của cô đi cứu Vương Hân.

"Là anh bạn lái siêu xe Bugatti a" Vương Hân nhẹ nói, "Là em nhờ cậu ta tới cứu chị phải không?"

"Em..." Lăng Tuyết không muốn nói dối, chỉ có thể thừa nhận, "Đúng vậy, khi đó tình huống khẩn cấp, chị bị Lưu Bát ép buộc, Ngũ ca tìm không được ai giúp đỡ, nên em đành phải tìm anh ấy."

"Có làm em khó xử không?" Vương Hân bất an hỏi, "Chi nghe nói cậu ta lái  Maybach mở đường cho xe cứu thương, nguyên một con phố đều bị phá, xe nhất định là bị hư hỏng rồi, phí sửa chữa chắc rất cao đó? Máy cái quán nhỏ buôn bán lề đường cũng muốn bồi, tốn không ít tiền đâu."

"Chị dâu, không cần lo lắng, cái này đối với anh ấy mà nói chính chuyện nhỏ không đáng để tâm." Lăng Tuyết vội vàng nói, "Chị không cần có gánh nặng trong lòng, em với Ngũ ca tình cảm như anh em, em có chuyện gì, Ngũ ca không thể chối từ, anh chị có việc cần, em là em gái tất nhiên cũng không thể không giúp."

"Bất kể như thế nào, bạn của em đã cứu chị với em bé, chị với anh Năm không thể để cho bọn họ có tổn thất gì, cũng không thể làm khó em" Vương Hân là người cực kỳ có nguyên tắc, "bạn của em có để lại trợ thủ giúp bên trong, một anh chàng trắng trẻo, phong nhã, hình như họ Cố, chị vừa rồi hỏi cậu ấy tổn thất hết bao nhiêu, cậu ấy không chịu nói. Em sau này hỏi giúp chị với, rồi nói cho anh Năm em biết, chờ anh ấy về , chị sẽ xoay tiền đem qua".

"Chị dâu..."

"Em nghe lời đi!" Vương Hân căn bản không cho Lăng Tuyết cơ hội từ chối , "Mặc kệ với người kia có quan hệ như thế nào, cũng không thể bởi vì bọn chị mà thiệt thòi cậu ấy bất kỳ vật gì! ! phải tuân thủ nguyên tắc đó"

"Được rồi." Lăng Tuyết biết rõ cá tính của Vương Hân, không có nói thêm gì nữa, "Em sẽ hỏi rõ ràng, sau sẽ nói cho Ngũ ca, chị đừng lo lắng."

"Được, vậy là tốt rồi." Vương Hân thở phào nhẹ nhõm, "Còn nữa, Lăng Ngạo như thế nào ?"

"Lăng Ngạo rất tốt". Lăng Tuyết chuyển mắt nhìn Lăng Ngạo, phát hiện sắc mặt anh ta không tốt lắm, cô biết rõ anh vì chuyện cô liên lạc với Thân Đồ Dạ mới tức giận...

"Không có việc gì thì tốt, nói cậu ấy phải chữa bệnh cho tốt"

"Được, chị dâu cũng chăm sóc mình tốt nha"

"Uh, cúp máy đây!"

...

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết  nhìn Lăng Ngạo giải thích: "Lăng Ngạo, việc này ..."

"Em không cần giải thích." Lăng Ngạo ngắt lời cô, lạnh lùng nói, "Vừa rồi ở trong điện thoại đã nói rất rõ ràng ."

"Em nói đều là sự thật." Lăng Tuyết nhíu mi lại "Là Lưu Bát vừa mới ở tù ra đã tìm Ngũ ca báo thù, kết quả là cưỡng ép chị dâu, khi đó tình huống vô cùng nguy cấp, bạn của Ngũ ca cũng bất lực, Ngũ ca gấp đến độ gọi điện thỉnh cầu đại ca Kiều Thất, nhưng là Kiều Thất chỉ chăm chọc, khiêu khích Ngũ ca vài câu thì cúp điện thoại, Ngũ ca là một nam tử hán nhưng đã khóc a , dưới loại tình huống đó, tôi còn có thể làm sao? Tôi chỉ có thể cứu người trước."

"Lẽ nào cũng chỉ có thể tìm anh ta sao?" Lăng Ngạo giận dữ nói, "Báo cảnh sát, hoặc là tìm bọn họ thằng Tư..."

"Lăng Ngạo! !" Lăng Tuyết ngắt lời Lăng Ngạo, tức giận nói, "Báo cảnh sát có ích sao, nếu vậy trên thế giới cũng sẽ không có nhiều việc ngoài ý muốn như vậy , còn có, Thằng Tư ở phía Tây ngoại thành, cách nhà Ngũ ca rất xa , anh không phải là không biết rõ, nước xa sao cứu được lửa gần?"

Lăng Ngạo không phản bác được, chỉ là cười lạnh: "Đúng vậy, bạn của em quả nhiên rất lợi hại, vừa ra tay thì cứu được người, là anh không có làm được, cái gì cũng làm không được, còn trở thành nên vướng víu với các người."

"Đủ rồi đó." Lăng Tuyết rất tức giận, "Tôi chưa từng cảm thấy anh vướng víu, sao phải nói vậy, có ý gì đây? Lăng Ngạo, một người nếu như ngay cả chính mình cũng xem thường chính mình, người khác sao có thể để mắt đến?"

1 comment: