KẺ THÙ BÊN GỐI (C127: QUYẾT ĐẤU -III)

Ban đêm yên tĩnh như nước, núi Tiên Nữ bốn bề vắng lặng.

Lăng Tuyết bị Thân Đồ Dạ ôm hôn rất lâu, sắp hít thở không thông, cả người mềm nhũn ngồi trong lòng Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ cũng hoàn toàn động tình, kịch liệt hôn anh đã không thể nào thỏa mãn, tay anh bắt đầu càn rỡ...

Lăng Tuyết bỗng chốc bừng tỉnh, bỗng mở mắt ra, đẩy anh ra, định chất vấn: "Anh... anh làm cái gì? !"

Thân Đồ Dạ ánh mắt nhìn chằm chằm cô, bá đạo trả lời: "Em thua, khế ước đã có hiệu lực, hiện tại tôi chỉ giành lấy phần thưởng tôi có được!"

"Cái... Cái gì khế ước, ai cùng anh định khế ước , tôi sao không biết rõ? anh không nên nói bậy nói bạ! ! !"

Lăng Tuyết lôi chiêu này ra, mặt dày chơi xỏ lá, dù sao bọn họ lại không có ký hợp đồng, cũng không có ghi âm, ai có thể chứng minh giữa bọn họ có khế ước cái gì?

"Được, tiếp tục giả vờ ngốc, tiếp tục chơi xỏ lá!" Thân Đồ Dạ chậm rãi tiến tới gần cô, một đôi mắt đen lấy lóe lên anh sáng bá đạo, "Em nghĩ rằng tôi còn dễ dàng bỏ qua em?"

Vừa dứt lời, anh đã đè Lăng Tuyết áp trên đầu xe, hôn lên lần nữa, trán, vành tai, gò má, cổ... Giở trò, nhiệt tình như lửa.

Thân Đồ Dạ hô hấp dần dần thay đổi đục ngầu, trong thân thể tình cảm mãnh liệt nhen nhóm lửa thêm lần nữa .

Lăng Tuyết muốn đẩy anh ra, cơ thể anh giống như một ngọn núi đè lên người cô, làm cho cô vô lực phản kháng, cô còn muốn giãy giụa, anh một tay nắm chặt cổ tay của cô, tay kia đã mở hai nút áo áo sơ mi của cô rồi...

"Ô ô ô..."

Lăng Tuyết thất kinh giãy giụa, mặc dù không thoát ra được, nhưng mà sẽ làm cho Thân Đồ Dạ cảm thấy không thể nào ra tay, đặc biệt mất hứng, anh không thể không buông cô ra, bóp má Lăng Tuyết, tức giận quát khẽ - -

"Lăng Tuyết, là em tự mình muốn cùng tôi đánh cuộc, tiền đặt cược cũng là em tự mình đồng ý, em nếu là còn dám ngụy biện chơi xỏ lá, tôi lập tức đem em treo ở vách núi đó! ! !"

"Không muốn không muốn không cần, buông ra..."

Lăng Tuyết căn bản nghe nói đạo lý, tay đấm chân đá Thân Đồ Dạ, thái độ vô cùng kiên quyết.

Thân Đồ Dạ lông mày nhướng lên dữ tợn, đột nhiên đem Lăng Tuyết giơ lên.

"A! ! !"

Lăng Tuyết kinh hoảng thét chói tai, cảm giác thân mình đột nhiên không trọng lực, Thân Đồ Dạ thực sự kéo cô đến vách núi...

"A, cứu mạng a!"

Lăng Tuyết hoảng sợ thét chói tai, cô không nghi ngờ Thân Đồ Dạ sẽ hạ độc thủ với cô, anh là loại người, chuyện gì mà không được?

"Không cần, buông ra - -" Lăng Tuyết trong lòng đã có chút hối hận, nhưng ngoài miệng như cũ vẫn còn cứng, "Thân Đồ Dạ, mưu sát là ngồi tù , anh không thể như thế này..."

Cô lời còn chưa nói hết, Thân Đồ Dạ đã trực tiếp vứt cô xuống vách núi...

"A - - - - - - "

Lăng Tuyết trái tim đều ngừng đập, một giây này, cô mới cảm giác được thật sự sợ hãi, trong đầu trống rỗng, chỉ có một cái ý niệm, cô sẽ lập tức phải chết , chết , chết  - -

Trong nháy mắt đó, Thân Đồ Dạ đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay Lăng Tuyết, nằm sấp bên trên đỉnh vách núi, gắt gao kéo cô.

Tình huống này giống như trong phim cổ trang truyền hình, quả thực chính là cực kỳ nguy hiểm! !

"Ô ô ô..." Lăng Tuyết dọa khóc , "Cứu tôi, tôi không muốn chết! ! !"

"Hiện tại mới biết rõ không muốn chết?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười, "Muốn chết như thế nào?"

Lúc nói, anh làm bộ giống như muốn buông tay...

"Không muốn không muốn - -" Lăng Tuyết kích động thét chói tai, "Em sai, em sai ! ! Đừng buông tay! !"

"Vừa rồi cùng tôi đánh cuộc là em có phải hay không Lăng Tuyết?" Thân Đồ Dạ từng chữ từng câu, rõ ràng rành mạch chất vấn.

"Là là là, là em!" Lăng Tuyết cũng không dám hàm hồ nữa, giọng nói mang âm thanh khóc nức nở.

"Hứa hẹn nếu thua thì phải ngủ với tôi 33 ngày có phải hay không?"

Thân Đồ Dạ nhìn cô cười tà mị, không cho cô té xuống, cũng không cho cô đi lên.

"Là em! ! !" Lăng Tuyết lớn tiếng la lên, "Em biết sai rồi, anh kéo em lên đi rồi nói sau a! !"

Bên tai, gió ban đêm đang gào thét, toàn thân Lăng Tuyết, cổ tay bị Thân Đồ Dạ nắm lấy đã mất đi tri giác .

"Vậy em còn muốn chối cải nữa không?" Thân Đồ Dạ u ám chất vấn, "Có muốn hay không thực hiện lờ hứa? ? ?"

"Em..." Lăng Tuyết đã dọa vỡ mật, hiện tại chỉ muốn bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, "Em cũng không chống chế ! Kéo em lên trước đi! ! !"

"Được, như vậy mới ngoan!"

Thân Đồ Dạ hài lòng cười, tay phải dùng sức, trực tiếp nhấc cô lên.

Lăng Tuyết ngã ngồi trên bãi cỏ, bị dọa sắc mặt tái nhợt, toàn thân mềm yếu, lồng ngực sắp rớt ra rồi...

Thật ra cô cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, trải qua vô số đau khổ, nhưng là vừa rồi trong chớp mắt ấy cảm giác không trọng lực thật sẽ cho người ta sinh ra bản năng sợ hãi, ngửi được hơi thở tử vong quanh mũi!

"Còn nhớ rõ em vừa rồi đã nói gì không?" Thân Đồ Dạ đẩy cằm của Lăng Tuyết lên, làm cho cô nhìn anh, "Không nhớ rõ lời nói vừa rồi, tôi sẽ làm lại lần nữa để đầu óc tỉnh táo ra! Vách núi phía dưới có phong rất mát mẻ, se rất dễ dàng khiến người ta thanh tỉnh ! ! !"

"Tôi nhớ được tôi nhớ được, ba mươi ba ngày khế ước, tôi biết rõ !" Lăng Tuyết vẻ mặt đưa đám hô to.

"Như vậy mới ngoan" Thân Đồ Dạ nhếch môi cười, "Đến đây đi, phục vụ! !"

"Không thể nào? trên núi luôn à?" Lăng Tuyết bỗng chốc liền ngơ ngẩn, "trên này là nơi hoang dã đó, một cái giường cũng không có, còn có rất nhiều không biết có côn trùng không, vạn nhất bị cắn, không biết có độc không."

"Bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ!" Thân Đồ Dạ lạnh lùng trừng mắt cô, "Tôi cũng không có kiên nhẫn em chờ đợi đâu, em nếu muốn lại chơi xỏ lá, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình đâu! ! !"

"Không có không có." Lăng Tuyết lắc đầu liên tục, vội vàng tự mình kiếm cớ, "Tôi chẳng qua là cảm thấy ở đây không ổn, không bằng chúng ta xuống núi trước đi?"

Bất chấp tất cả, trước hết nên lừa anh xuống núi rồi nói sau, an toàn là trên hết!

"Ai nói muốn xuống núi?" Thân Đồ Dạ đương nhiên biết rõ cô đang giở trò gì, "Tôi rất thích chơi ở nơi hoang dã này, nhiều kích thích, làm xong còn có thể xem mặt trời mọc!"

"Nhưng là..."

Lăng Tuyết còn muốn thoái thác, Thân Đồ Dạ đã không nghe lọt, trực tiếp đem  quăng lên trên xe, "Ầm" một tiếng, động tác thập phần thô lỗ, Lăng Tuyết thắt lưng đã đụng đau nhức, tức giận mắng to, "Thân Đồ Dạ, tên khốn kiếp! !"

Thân Đồ Dạ như mãnh thú bổ nhào trên người Lăng Tuyết, cuồng dã hôn cổ cô, hai tay làm càn cởi quần áo trên người cô, thế tất yếu muốn đem cô ăn tươi nuốt sống...

Lăng Tuyết theo bản năng giãy giụa, cơ bản là không thoát ra được trói buộc của anh.

Thân Đồ Dạ sẽ không bỏ qua cho cô, bên trong xe rất chật hẹp, chứa hai người có chút gượng ép, Lăng Tuyết mỗi động tác đều bị đau, cuối cùng cô dứt khoát không động, dù sao cũng trốn không thoát, mặc kệ Thân Đồ Dạ làm xằng làm bậy, một đôi mắt suốt trợn to giận dữ trừng anh, mang giận rừng rực lửa .

Thân Đồ Dạ hiện tại cuối cùng cũng có thể muốn làm gì thì làm, anh đã có thể làm được cuối cùng , nhưng là vào thời điểm mấu chốt, anh vẫn là ngừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Lăng Tuyết: "Em đây là ánh mắt gì?"

"Anh thích dùng sức mạnh như vậy, tiếp tục a! ! !" Lăng Tuyết hận thấu xương trừng mắt anh, "Dù sao tôi cũng vậy phản kháng không được, nhưng phiền anh nhớ mang bao, tôi coi như là bị quỷ đè ép! !"

"Lăng, tuyết! !" Thân Đồ Dạ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Em như vậy là không thích tôi? Mâu thuẫn không thích tôi đụng vào sao?"

"Đúng." Lăng Tuyết không chút do dự trả lời, "Tôi chính là không thích anh chạm vào tôi! ! !"

Đối với loại này thực sự cực kỳ chán ghét, tất cả đều là do anh ban tặng, hiện tại anh còn muốn chọn loại phương thức này đối đãi với cô, quả thực đáng hận đến cực điểm!

"Vậy sao em còn muốn cùng tôi đánh cuộc?" Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô, dùng một loại cười lạnh che giấu sự thất vọng cùng phẫn nộ trong lòng, "Em thật sự cho rằng nhất định sẽ thắng tôi? Hay vẫn nghĩ rằng tôi giống như trước sẽ bỏ qua cho em?"

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết ngơ ngẩn, cũng tự hỏi lòng mình vì cái gì.

Mặc dù ở thời điểm tranh tài cô thường xuyên không chú ý hậu quả, bất kể sinh tử, nhưng ở trái phải rõ ràng, cô vẫn tương đối chững chạc, nếu như hôm nay biến thành một người khác, cô còn có thể không kiêng nể gì cả mà cùng anh ta đánh cuộc sao?

Không có !

Biết rõ người này đã thắng qua mình, biết rõ người này đã chiếm hết mọi ưu thế, biết rõ nếu đặt cược lần này quá mức mạo hiểm, nhưng cô vẫn đánh cuộc ...

Không phải là bởi vì cô nắm chắc thắng, mà là vì người đó là anh.

Là người đã cùng ngắm mặt trời mọc, đồng sinh cộng tử, trải qua cam khổ người đàn ông tên Thân Đồ Dạ!

Cô không sợ thua bởi anh, thậm chí trong tích tắc, cô đã từng nghĩ tới, vạn nhất thua thật, thua thì thua, dù sao cô cũng đã là người của anh ...

Ý niệm này lóe qua trong, Lăng Tuyết trong lòng run lên, nguyên lai trong tiềm thức, cô cũng chẳng kháng cự người đàn ông này, thậm chí có một chút xíu ... Mong đợi! ! !

"Bọn họ thật không có ý nghĩa!" Thân Đồ Dạ triệt để thất vọng, đứng dậy trở lại xe của mình, một lần nữa mặc quần áo.

Lăng Tuyết cắn môi dưới, sợ hãi nhìn anh, tâm lý khó tránh khỏi có một chút hổ thẹn, rõ ràng cô tự mình đồng ý, nhưng bây giờ lại đổi ý, nếu anh muốn cứng rắn đến cùng, cô cũng kháng cự không được, nhưng mà anh không có.

Hiện tại trong lòng nhất định là ghét cay ghét đắng cô đến cực điểm phải không?

Thân Đồ Dạ mặc quần áo tử tế, nổ máy xe chuẩn bị xuống núi.

Lăng Tuyết mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể ngồi vào tay lái điều khiển xe khởi động, chuẩn bị cùng nhau xuống núi, trên này gió gào thét từng trận, có thể không phải là nơi dễ chơi.

Xe khởi động, Pagani gào thét mà chạy qua.

Lăng Tuyết muốn cùng lúc rời đi, lại phát hiện xe khởi động không được, cô ngơ ngác một chút, thử lần nữa, vẫn không thể khởi động, cô sợ hãi.

Tại sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ là vừa rồi đã đụng quá mạnh, xe hư mất ? ?

Lăng Tuyết trong lòng một trận kinh hoảng, nghiêng đầu nhìn hướng xe của Thân Đồ Dạ vội vã chạy qua, cuống quít hô to: "này, này, chờ tôi một chút, dẫn tôi cùng nhau đi - - - - "

Thân Đồ Dạ nhất định không có nghe thấy, xe tiếp tục chạy về phía trước, không có dấu hiệu chậm lại.

Lăng Tuyết khóc không ra nước mắt, Lăng Tuyết a Lăng Tuyết, mày có phải là mua dây buộc mình không

Không có di động, cứ như vậy đi xuống núi đi đến trưa mai cũng chưa về được...

Vạn vừa gặp phải dã thú rắn độc làm sao bây giờ?

Vạn nhất này bên trong có cô hồn dã quỷ nhảy núi thì làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Ô ô ô...

Lăng Tuyết sắp khóc , nhìn hướng Thân Đồ Dạ vừa đi, lẩm bẩm tự nói nói: "Sớm biết vậy thì ngủ với anh một giấc tốt hơn không, dù sao cũng không phải mất miếng thịt nào, hiện tại..."

Hối hận không kịp! ! !

1 comment: