KẺ THÙ BÊN GỐI (C144: HIỂU RÕ LÒNG ANH)

Sau đó, lửa đã nhóm lên trong lòng hai người, tình cảm mãnh liệt, nhiệt tình yêu thương cho đến hừng đông mới ngủ thật say.

Thân Đồ Dạ ôm thật chặt Lăng Tuyết, quyến luyến hôn môi, hôn lên từng sợi tóc của cô, Lăng Tuyết rúc vào trước ngực anh, hai người ôm nhau ngủ, ấm áp thâm tình.

Có lẽ là quá mệt mỏi, hai người ngủ được rất sâu, sâu đến nỗi quên luôn thời gian.

Cho đến khi chuông điện thoại di động đánh thức Lăng Tuyết, coo mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trong lòng Thân Đồ Dạ chui ra, chuyển qua mép giường bên cạnh tìm di động, di động rớt trên sàn nhà, một bên chấn động ầm một tiếng, một bên chuông đang vang lên, rất là ồn ào.

Lăng Tuyết sờ đến di động, híp mắt buồn ngủ mông lung nhìn người gọi đến là Tần Tuệ!

Lăng Tuyết bỗng chốc liền tỉnh ngủ, cuống quít đứng dậy, cầm lấy di động vào toilet nghe’’: ‘’a lô’’

"Cô Lăng, cô đang ở đâu vậy? Tôi đã gọi cho cô rất nhiều lần, ở nhà trọ của cô cũng không nhìn thấy..."

"Tôi..." Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua giường ngủ, nhìn thấy Thân Đồ Dạ đang ngủ, thấp giọng trả lời, "Tôi đang ở bên ngoài, chờ một chút nữa tôi sẽ về rồi gọi chị!"

"Cô đang ở đâu? Chúng tôi sẽ đến đón cô?"

"Không cần, tôi... Hiện tại không có thể nói nhiều" Lăng Tuyết đè ép giọng nói cực kỳ thấp, rất sợ đánh thức Thân Đồ Dạ.

"Được rồi, vậy tôi chờ điện thoại của cô" Tần Tuệ không có nhiều lời.

"Uh" Lăng Tuyết đáp lại một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, đang chuẩn bị đi ra phòng ngủ, đôi cánh tay đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, làm cô sợ hết hồn.

"Điện thoại của ai vậy?" giọng nói lười biếng của Thân Đồ Dạ truyền đến bên tai.

"Đã đánh thức anh?"

Lăng Tuyết nói sang chuyện khác, có chút chột dạ, không biết rõ anh có phát hiện hay không cái gì, trong lòng cô rối rắm, có nên nói với anh hay không.

"Em không ở đây, anh ngủ không ngon."

Thân Đồ Dạ quyến luyến hôn vai cô, hai tay từ phía sau vòng lại, ôm chặt thắt lưng của cô, ôn nhu thâm tình, dịu dàng hôn lên trên người cô, động tình nỉ non: "Anh còn muốn muốn..."

"Đừng lộn xộn." Lăng Tuyết rụt lại bả vai, trong cơ thể tựa như có rất nhiều con kiến cắn, thật ra có chút rục rịch, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng tránh anh ra, "Em phải đi , hôm nay còn có việc đó."

"Có việc gì vậy? Rất quan trọng sao?" Thân Đồ Dạ đem Lăng Tuyết quay lại đối mặt với anh.

"Uh, có một số việc muốn làm..."

Lăng Tuyết anh mắt nóng rực của anh, trong lòng còn đang do dự, có nên nói với anh hay không, hoặc là, anh sẽ hiểu được cô, sẽ đồng ý ủng hộ cô đi?

"Anh không thể biết sao?"

Thân Đồ Dạ nhìn cô thật sâu, hiện tại anh mới phát hiện, nguyên lai thật sự yêu một người sẽ sinh ra một chút kỳ quái, một chút tham muốn giữ lấy, kỳ thật như anh là một người đàn ông thành thục, phải hiểu được mỗi người đều phải có vài việc và không gian riêng tư.

"Hả..." Lăng Tuyết có chút khó khăn.

"Được rồi, không làm khó dễ em nữa." Thân Đồ Dạ xoa xoa mặt của Lăng Tuyết nói:

"Em đi rửa mặt trước đi, anh ở bên ngoài chờ em."

Nói xong, anh hôn lên trán Lăng Tuyết, sau đó liền ra ngoài ...

Lăng Tuyết nhìn bóng lưng anh, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói cho anh biết, cô chuẩn bị gọi anh lại, đúng lúc này, di động của cô lại vang lên, nhận được tin nhắn, cô vô ý thức cúi đầu xem, là Tần Tuệ gửi tới : "Cô Lăng, việc này xin cô cần phải giữ bí mật, hàng vạn hàng nghìn không nên nói cho bất luận kẻ nào, kể cả ngài Thân Đồ! Cảm tạ cô!"

Nhìn cái tin nhắn này, Lăng Tuyết bỏ đi ý niệm vừa rồi trong đầu, nếu người của Cung thị để ý như vậy, vậy không nên nói cho Thân Đồ Dạ đi, dù sao đây cũng là việc của Cung thị, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, không chỉ không có giúp đỡ nổi, lại còn làm cho người ta thêm phiền toái.

Bất quá, Tần Tuệ gửi tin nhắn này, hẳn là đoán được cô cùng Thân Đồ Dạ cùng một chỗ .

Biết rõ thì biết đi, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, có một số việc sớm muộn đều là nên biết .

...

Lăng Tuyết tắm một cái, khoác khăn tắm từ toilet đi ra, đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Thân Đồ Dạ đang nghe điện thoại, thấy cô đi ra, anh rất nhanh đã cúp điện thoại, dịu dàng nhìn cô nói: "xong rồi?"

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, "Tới lượt anh."

"Không vội, anh giúp em sấy tóc."

Thân Đồ Dạ kêu Lăng Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng khăn lông thay cô lau tóc, sau đó lấy máy sấy thay cô sấy tóc.

Động tác của anh có chút vụng về, trong chốc lát không cẩn thận kéo đau da đầu của Lăng Tuyết, trong chốc lát lại không cẩn thận máy sấy đụng vào đầu cô, anh căng thẳng thở ra một hơi: "Anh đúng là ngốc a!"

"Không quan hệ a." Lăng Tuyết nhìn anh trong gương cười cười, cười đến như thế dịu dàng.

"Xem ra chuyện đơn giản như vậy, anh lại làm không tốt, xem ra sau này phải rèn luyện nhiều thêm."

Thân Đồ Dạ thật vất vả mới chải tóc xong cho Lăng Tuyết, sau đó bắt đầu giúp cô sấy tóc.

Lăng Tuyết nhìn anh từ trong gương, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười sáng lạn, từ trước cũng không biết, nguyên lai anh cũng có thể săn sóc, dịu dàng như thế, vài ngày nay, cô thật sự là cảm nhận được rất nhiều rất nhiều ấm áp đó.

"Tóc của em vừa dài vừa mềm mại nữa."

Thân Đồ Dạ làm chuyện gì đều rất chuyên tâm, cho dù là chuyện sấy tóc nhỏ này, bộ dáng rất nghiêm túc rất cẩn thận.

Lăng Tuyết không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh trong gương, trong lòng nhộn nhạo ấm áp.

Qua nửa giờ, cuối cùng đã sáy xong, Thân Đồ Dạ thở ra một hơi: "Phụ nữ mỗi ngày chắc cũng rất mệt mỏi, chỉ có sáy tóc thôi còn lâu như thế."

"Phốc - -" Lăng Tuyết nhịn không được cười, "chỉ sáy tóc thôi anh đã nói vậy? em là người dễ dãi á, Hàn Giai mỗi ngày đều phải trang điểm, phải mất hơn một giờ đó."

"Em trời sinh quyến rũ, không cần trang điểm cũng xinh đẹp rồi." Thân Đồ Dạ hôn một cái trên mặt cô.

"Anh thật biết cách nịnh nha." Lăng Tuyết cười.

"Anh trước đến giờ đều không phải là người nịnh nọt"

Thân Đồ Dạ xoa xoa mặt cô, "Được rồi, anh đi tắm đây, em thay xong quần áo chờ anh một chút, chúng ta ra ngoài ăn sáng."

"Uh" Lăng Tuyết cười gật đầu.

...

Đàn ông tắm rửa rất nhanh, lập tức đã xong rồi, còn thay xong y phục.

Hai người đi nhà hàng ăn sáng, Lăng Tuyết liên tục nhìn thời gian trên điện thoại, muốn đi sớm một chút, Thân Đồ Dạ nhìn bộ dáng cô không yên lòng, không khỏi nhăn mày lại: "em rất đang vội?"

"Có một chút." Lăng Tuyết nhìn bên ngoài, "Chúng ta lúc nào thì lên bờ? Em muốn về sớm một chút."

"Được rồi." Thân Đồ Dạ có chút không vui, phất tay ra lệnh, "Cập bờ, trở về!"

"Vâng!" Cố Huy lập tức đi an bài.

Thân Đồ Dạ tiếp tục ăn bữa sáng, cũng không nói gì thêm, chỉ là Lăng Tuyết cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nhẹ giọng giải thích: "Em có chút việc muốn làm, đã đồng ý với người ta."

"Uh" Thân Đồ Dạ đáp một tiếng.

"Em..." Lăng Tuyết cắn cắn môi, nổi lên dũng khí nói, "Muốn đi ba ngày."

Thân Đồ Dạ đang cắt gan ngỗng thì dừng động tác lại, giương mắt nhìn cô, ánh mắt đã nói là anh rõ ràng không vui: "Đi nơi nào?"

"Hả..." Lăng Tuyết có chút khó khăn, cô không nghĩ nói cho anh biết quá nhiều, nhưng mà, cái gì cũng không nói thì không được.

"Điều này cũng không thể nói?" Thân Đồ Dạ khẽ nheo mắt lại, "Vậy em đi cùng với ai? Có thể cho anh biết đại khái không?"

"Đây là việc riêng của em, anh có thể đừng hỏi đến không?" Lăng Tuyết nhíu mày nhìn anh, "Giống như việc của anh, em cũng vậy chưa từng có hỏi qua."

Thân Đồ Dạ không có trả lời cái gì, chỉ là gật gật đầu, sau đó tiếp tục dùng cơm.

"Anh tức giận?" Lăng Tuyết trong lòng kỳ thật vẫn còn có chút áy náy.

"Chưa nói tới tức giận." Thân Đồ Dạ nhàn nhạt nói, "Chỉ là có chút thất vọng."

"Thất vọng?" Lăng Tuyết trong lòng ngẩn ra, cái từ này từ trong miệng anh nói ra, như thế nào lại cảm thấy đau lòng như vậy?

"Được rồi, nhanh ăn đi, em liên tục không yên lòng, đều không có ăn cái gì được."

Thân Đồ Dạ đưa nửa ly sữa nóng cho Lăng Tuyết, đối với đề tài mới vừa rồi một chữ cũng không nói.

"Uh"

Lăng Tuyết ngoan ngoãn ăn sáng, không nói gì thêm, trong lúc đó, Tần Tuệ lại nhắn tin hỏi cô còn bao lâu nữa mới có thể đến, Lăng Tuyết chưa có trả lời, du thuyền sắp cập bờ, cũng sắp đến rồi.

"Đúng rồi." Thân Đồ Dạ chợt nhớ tới cái gì, giương mắt nhìn Lăng Tuyết, ý tứ sâu xa nói, "Em đã rời khỏi Cung thị rồi, bọn họ sự tình, em tốt nhất không cần dính vào!"

"Hả?" Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Thân Đồ Dạ nghe được cái gì? Anh thế nhưng đã đoán được ?

"Bọn họ chỉ là lợi dụng em." Thân Đồ Dạ lại nhắc nhở một câu, "Em đã hiểu chưa?"

"Em..." Lăng Tuyết ánh mắt có chút bối rối, anh thế nhưng ở trong lúc mấu chốt này lại nói mấy thứ này, nhất định là biết cái gì rồi.

"Chủ nhân, cập bờ rồi." Cố Huy đến đây bẩm báo.

"Uh" Thân Đồ Dạ đứng lên, hướng Lăng Tuyết vươn tay, "Đi ."

Lăng Tuyết đặt tay lên lòng bàn tay anh, có một loại cảm giác đặc biệt thiết thực, trong lòng rất loạn, rất rối rắm, cô cảm thấy, Thân Đồ Dạ là người thân nhất đối với cô, vô luận xảy ra chuyện gì, anh cũng khó có khả năng sẽ lừa cô.

Cô có chuyện gì, phải cùng anh thương lượng, không nên lừa gạt anh.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết vội vàng nói: "Thân Đồ, thật ra..."

Cô lời còn chưa nói hết đã bị điện thoại cắt đứt, cô không có nhìn ai gọi đến, nhưng cũng nghĩ đến là người của Cung thị.

Trong lòng lại loạn ...

Cô đều không biết mình vì cái gì có thể như vậy, bình thường làm việc quyết đoán như vậy, dứt khoát lưu loát như vậy, lần này sao lại rối rắm như vậy?

Giống như từ trong tiềm thức đã có một loại lực lượng vô hình ở lôi kéo cô, làm cho cô không nên phản bội Cung thị, không cần làm trái với hứa hẹn của chính mình.

"Hm? Sao vậy ?" Thân Đồ Dạ nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết, chờ cô nói câu kế tiếp.

"Không có gì." Lăng Tuyết lắc lắc đầu, "Em chính là muốn nói, thật ra em cũng vậy không muốn tách ra, ba ngày này, em sẽ rất nhớ anh."

Thân Đồ Dạ nhướng mày, không có tiếp theo, dắt cô đi xuống cầu thang.

Thân Đồ Dạ phái Cố Huy đưa Lăng Tuyết trở về, tự mình lên một chiếc xe khác rời đi, lúc tách ra, Thân Đồ Dạ ôm lấy Lăng Tuyết: "Được rồi, nếu đã quyết định hãy đi đi, không cần rối rắm, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Vô luận là tình huống nào! Biết không?"

"Uh, biết rồi."

Lăng Tuyết nhón chân lên hôn cằm Thân Đồ Dạ một cái, nhìn anh cười ngọt ngào một cái, sau đó thì lên xe.

Thân Đồ Dạ nhìn bóng lưng rời đi, trên mặt nhu tình rất nhanh tản đi, thay thế là vẻ mặt âm trầm.

"Chủ nhân, ngài vì cái gì không khuyên cô Lăng?" Lôi Quân không hiểu hỏi.

 

1 comment: