Kẻ Thù Bên Gối - Chương 235

Goose nursery rhymes children

"Nhìn không ra anh rất hiểu biết đó?" Lăng Tuyết chua xót hỏi, "Có phải trước kia anh đã có kinh nghiệm phải không? Người nào đã sinh con cho anh?"

"Điên rồi à, anh sao có thể là loại đàn ông này?" Thân Đồ Dạ lườm cô một cái, "Nhưng mà trước kia, Thân Đồ Phong Hoa..."

Thân Đồ Dạ nói đến đây thì dừng lại, sắc mặt thay đổi ngưng trọng.

"Như thế nào?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi, "Trước kia xảy ra chuyện gì?"

"Trước kia Thân Đồ Phong Hoa cũng có mang thai." Thân Đồ Dạ trầm thấp nói, "Khi đó anh còn nhỏ, lúc cô cô biết mình mang thai, anh đúng lúc ở bên người cô cô, cô cô đặc biệt kích động, cả ngày đều nói về những kiến thức đó, luôn cùng anh lải nhải lảm nhảm nói về kinh nghiệm mang thai, anh nghe một chút, nên cũng còn nhớ vài điểm."

"Cái gì" cô cô trước kia có mang thai?"Lăng Tuyết thật bất ngờ, "Là con ai? Đứa bé kia đâu?"

"Nói nhảm, đương nhiên là con Tưởng KKhiếu Quân."

Thân Đồ Dạ nhớ tới việc này, không khỏi có chút cảm khái, " không có sinh ra, về sau cô cô sinh non, là bởi vì chuyện này, cô cô hận Khiếu Quân không thôi, cho nên đến bây giờ, cô cô cũng chưa chịu tha thứ cho Tưởng Khiếu Quân."

"A?" Lăng Tuyết vô cùng khiếp sợ, "Trước kia không phải là nói, anh Tưởng là vì cùng cô người mẫu kia bị cô cô bắt gặp tại trận, bọn họ mới chia tay sao? Sao còn có mang thai nữa? Sao lúc trước đều không có nghe các anh đề cập tới a?"

Thân Đồ Dạ giải thích: "Lúc trước Thân Đồ Phong Hoa phát hiện mình mang thai, đặc biệt từ nước ngoài chạy về vì Tưởng KKhiếu Quân ăn mừng sinh nhật, đồng thời cũng muốn nói cho hắn biết cái tin tức tốt này, không nghĩ tới vừa tới nhà liền thấy hắn và người phụ nữ khác…, Thân Đồ Phong Hoa trong cơn tức giận liền chạy ra đi, khả năng bởi vì kích thích quá độ, tâm tình kích động, cô cô ở trên bậc thang vấp ngã nên đã sinh non, hơn nữa từ đó về sau, Thân Đồ Phong Hoa không thể có con. Chuyện này đối Thân Đồ Phong Hoa mà nói là cái cấm kỵ, cô cô không thích bất luận kẻ nào nhắc tới, ai nhắc đến cô cô liền phát hỏa, muốn nổ tung, cho nên việc này anh trên cơ bản đều đã quên, hôm nay bởi vì em mang thai, anh mới nhớ tới chuyện này."

"Ai..." Lăng Tuyết thở dài nói, "Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, dù sao mỗi người có vận mệnh của mình."

"Đúng vậy, bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy làm phụ nữ cũng rất thảm, Thân Đồ Phong Hoa và Nhược Hi đều bởi vì ngoài ý muốn không thể sinh con, anh không hy vọng vận rủi này rơi xuống trên người em."

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết, nghiêm túc thề, "Anh tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào tổn thương em và bé cưng, ai dám lại dám tổn thương con của anh, anh sẽ cho hắn chết thảm! ! !"

Lúc nói câu này, trong mắt Thân Đồ Dạ lóe lên sát khí khiếp người.

Lăng Tuyết trong lòng mơ hồ có chút bất an...

"Được rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ, thời gian cũng không còn sớm, nên ngủ ."

Thân Đồ Dạ vuốt ve tóc dài Lăng Tuyết "Về sau em không nên nghĩ ngợi lung tung! Anh nói cho em biết, không nên nói bé cưng tới không phải lúc, không nên nghĩ cái gì việc của Cung gia, những thứ ngổn ngang kia, tất cả em đều bỏ xuống cho anh, em hiện tại chuyện duy nhất cần phải làm chính là dưỡng thai thật tốt, bảo vệ thật tốt con của chúng ta, bất luận những chuyện khác anh sẽ hoàn toàn giải quyết giúp em, chỉ cần đứa bé này thật tốt , chỉ cần em khỏe mạnh là được !"

"Biết rồi!" Lăng Tuyết dựa sát vào trong lòng anh, trong lòng cảm động hết sức.

Cố Huy đem Thân Đồ Dạ ý tứ chuyển cho Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc nhận được cái tin tức này, cũng không có cái gì ngoài ý muốn, cũng không có cái gì tâm tình không ổn định, đôi mắt kia sâu không thấy đáy trước sau như một vẫn lãnh đạm bình tĩnh, giống như mọi thứ đều ở trong dự liệu của anh, không có nửa điểm ngoài ý muốn.

Tần Tuệ và hai bác sĩ kia và những chứng cớ liên quan cũng đã giao lại cho Cố Huy, tiếp đến Thân Đồ Dạ muốn xử lý như thế nào cũng có thể, Lãnh Thanh Mặc chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, bọn họ muốn đem Tần Tuệ đưa đi nơi nào, Lãnh Thanh Mặc không có quyền hỏi đến.

Nhưng mà vẫn còn tốt, ít nhất giữ lại một mạng cho Tần Tuệ.

Nói cho cùng Lăng Tuyết vẫn là trọng tình trọng nghĩa, anh ra một cái ám hiệu, cô liền mềm lòng .

Nếu như không phải là cô cầu tình với Thân Đồ Dạ, Tần Tuệ lần này khó thoát khỏi cái chết.

Vốn là Lãnh Thanh Mặc đã nhắc nhở Tần Tuệ, tự mình đi cầu tình với Lăng Tuyết, gửi tin nhắn cho Lăng Tuyết cũng chỉ là uyển chuyển ám hiệu một câu, không nghĩ tới cũng đã đạt được mục đích, xem ra địa vị của anh ở trong suy nghĩ của Lăng Tuyết đã rất cao rồi.

Nghĩ tới đây, Lãnh Thanh Mặc bên môi giương cao đường cong mê người...

Đêm đã rất khuya, Lãnh Thanh Mặc không ngủ được, anh cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bóng đêm thê lương như nước, anh không khỏi lại nghĩ tới Cung Thiên Long, trong mắt dần dần hiện lên tâm tình phức tạp...

Một lát sau, anh đột nhiên xoay người xuống lầu, các thuộc hạ ân cần hỏi thăm: "Lãnh tiên sinh, ngài muốn đi ra ngoài sao? Có muốn chúng tôi đi với ngài không?"

Lãnh Thanh Mặc làm ra dấu tay, ý bảo bọn họ lui ra, sau đó một mình lái xe rời đi.

Các thuộc hạ lo lắng anh gặp nguy hiểm, do dự có nên đi theo anh hay không, nhưng mà Lãnh Thanh Mặc đã lái xe đi mất.

...

Đại khái lái xe sau 1 tiếng, Lãnh Thanh Mặc đi đến nghĩa trang của Cung gia, giống như thường ngày ngừng xe xong, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

Anh muốn ở bên Cung Thiên Long, không có cô ở bên người, anh thủy chung không thể ngủ được.

Cho dù là phải ở chỗ này gió rất lạnh, ban đêm rất cô đơn, trong lòng anh cũng là không thể.

Lăng Tuyết đã lâu không có ngủ được ngon như thế, kể từ khi Cung Thiên Long qua đời, cô cơ hồ mỗi đêm đều gặp ác mộng, lúc nào cũng ngủ không đủ, bộ dạng phờ phạc, có đôi khi là mệt mỏi vài ngày, cuối cùng là chống cự không nổi nên mệt mỏi mới ngủ say, ngủ cũng thật lâu, nhưng mà giấc ngủ đó cuối cùng cũng không khỏe mạnh .

Hiện tại không giống vậy, cô biết rõ mình sắp trở thành mẹ, niềm vui làm mẹ trong lòng trừ ra vui sướng, còn có đến từ cảm giác tình yêu ấm áp lãng mạn, những thứ này làm cho tâm tình cô thư thái hơn rất nhiều.

Thân Đồ Dạ ôm chặc Lăng Tuyết, cả đêm không buông tay, rất sợ cô sẽ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Mà Lăng Tuyết cũng sẽ không có chút phản cảm nào, ngược lại cảm giác đặc biệt an toàn, mặc dù cái ôm của anh mang một loại bá đạo cường thế.

Hai người ngủ được rất ngon, một giấc chiêm bao đến hừng đông.

Lúc này, điện thoại ở đầu giường vang lên. Lăng Tuyết mơ mơ màng màng trở mình không muốn nhận, lại đẩy đẩy Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ đành phải vươn tay di động, híp mắt nhìn thoáng qua.

Anh nhanh chóng tắt đi tiếng chuông, rời giường đi ra sân thượng.

"Có chuyện gì không, Phi Vân?" Thân Đồ Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Tuyết tiếp tục ngủ say, khóe miệng cười mỉm ý.

"Anh tôi mới tỉnh, anh ấy muốn gặp anh!" Hoắc Phi Vân ở đầu bên kia điện thoại vừa hưng phấn vừa lo lắng nói, "Anh bây giờ có thể lại qua đây một chuyến không?"

"Là sao? Cái kia xác thực là chuyện tốt. Nhưng mà hắn mới vừa tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu yếu, không thích hợp nói chuyện gì cụ thể về công việc?"

Thân Đồ Dạ tùy ý nói ra, "Tôi bây giờ đi qua thì cũng được. Các người yên tâm, về phần an toàn tôi đã cho Lôi Quân phái người nhìn chằm chằm, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn thì sẽ không có người có thể hại các người nữa, việc của Lãnh gia tôi cũng đã cho người ta đang điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả."

"Nhưng mà..."

Hoắc Phi Vân còn muốn nói điều gì, Thân Đồ Dạ liền trực tiếp cắt đứt cô ta nói.

"Cứ như vậy đi, có chuyện gì trực tiếp liên lạc với Cố Huy, hắn sẽ báo với tôi."

Nói xong này câu anh liền cúp điện thoại.

Thu lại điện thoại, anh quay đầu lại nhìn một chút Lăng Tuyết còn ở trên giường ngủ say, trong lòng nghĩ tới lời của Thân Đồ Phong, trong lòng cũng quyết định chủ ý.

Việc của Hoắc gia có người của Hoắc gia đi xử lý, không quan hệ đến anh, anh không nên can thiệp quá nhiều, giải quyết việc chung là được rồi, cho dù là thật sự có chuyện gì cần giúp bọn họ, vậy hãy để cho Cố Huy và Lôi Quân đi làm là được.

Nếu như là việc khẩn cấp, trọng đại xử lý không được, bọn họ cũng sẽ lại tìm anh, cho nên hiện tại thật sự là không cần thiết, mọi việc tự thân làm, như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của anh với Lăng Tuyết.

Thân Đồ Dạ cầm lấy di động trở lại phòng ngủ, nhìn Lăng Tuyết còn đang ngủ, cười cười chuẩn bị cũng nằm xuống ngủ thêm một lát. Nhưng mà lúc này di động lại vang lên, lần này chỉ là tin nhắn, mà người gửi là Nhan Nhược Hi.

"Thân Đồ, sự tình thật sựu rất quan trọng, kính nhờ anh qua bệnh viện một chuyến, cảm ơn!"

Cứ như vậy vô cùng đơn giản mấy chữ, lập tức liền làm nhiễu loạn sự bình tĩnh của anh lúc nãy.

Thân Đồ Dạ tự giễu cười cười, nghĩ thầm người với người thật sự sẽ không giống nhau, việc và lời nói cũng giống vậy, biến thành một người khác đến nói, ý nghĩa và kết quả cũng sẽ bất đồng.

Vừa rồi Hoắc Phi Vân ở trong điện thoại xác thực có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng mà anh lại bởi vì đã quyết định được chủ ý không muốn triệt để tham dự như vậy mà sớm một chút cắt đứt lời nói của cô ta, nhưng mà bây giờ Nhan Nhược Hi tự mình gửi tin nhắn qua đây, anh liền không thể lại ngồi yên không để ý.

Qua đi một chuyến sao? Thân Đồ Dạ có chút do dự, mà đúng lúc này, Nhan Nhược Hi lại gửi tới tin nhắn thứ hai.

"Thân Đồ, van cầu anh, anh mau tới đây một chuyến đi!"

Thân Đồ Dạ dài thở ra một hơi, mặc quần áo vào.

Lăng Tuyết rốt cục vẫn phải bị đánh thức, trông thấy anh sớm như thế đã một thân chính trang, tò mò hỏi anh muốn đi đâu.

"Ta có chút việc phải xử lý, cho nên nhất định phải đi ra ngoài một chuyến. Em ngủ thêm một lát đi, chờ một chút anh cho người đưa bữa sáng lại đây cho em." Thân Đồ Dạ ôn nhu nhìn cô nói.

"Ân, anh đi đi." Lăng Tuyết ngáp, ôm gối đầu tiếp tục ngủ.

Thân Đồ Dạ nhìn bộ dạng lười biếng của cô không khỏi buồn cười, sau đó rón ra rón rén đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Mà đúng lúc này, Thân Đồ Dạ quên di động trong áo ngủ lại vang lên , Lăng Tuyết kêu anh một tiếng cũng không nghe thấy, vì vậy liền tò mò cầm lên.

Người gọi đến là Nhan Nhược Hi, Lăng Tuyết do dự một chút, nhận nghe điện thoại.

"Alo..."

Chỉ nói một chữ, đối diện liền lập tức ngắt điện thoại, mà đồng thời, màn hình điện thoại di động chính dừng lại ở hai tin nhắn kia.

Lăng Tuyết bỗng chốc liền sửng sốt, cô bây giờ mới hiểu được, người đàn ông vừa rồi còn ngủ ở bên cạnh cô sáng sớm nói có việc muốn đi ra ngoài, thì ra là vì đi gặp một người phụ nữ khác! Nhưng mà người đàn ông này tối ngày hôm qua còn luôn miệng nói phải bảo vệ cô và bé cưng, muốn đem hết mọi trọng tâm đều đặt ở trên người cô và bé cưng, nhưng mà trong nháy mắt, lập tức liền thay đổi  - - người phụ nữ kia chỉ cần gửi hai cái tin nhắn, anh liền muốn gạt cô đi gặp cô ta!

1 comment: