Kẻ Thù Bên Gối - Chương 243



Lôi Quân tìm bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại của bệnh viện kiểm tra vết thương trên cổ cho Lăng Tuyết.

Vết thương này đã \ hơn một tháng, Lăng Tuyết dùng những thứ thuốc bôi ở bên ngoài và thuốc uống tiêu viêm đối với thai nhi sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, hiện tại nhất định phải ngừng dùng toàn bộ, nhưng mà vết thương bây giờ đã cũng ổn rồi, chỉ cần dùng chút thuốc bôi bên ngoài đơn giản một chút là tốt rồi.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho Lăng Tuyết, dặn dò những chuyện cần chú ý, sau đó liền lui ra.

Thân Đồ Dạ đỡ Lăng Tuyết lên: "Về nhà."

"Em muốn thăm Hoắc tổng." Lăng Tuyết nói, "Lúc trước bởi vì việc của cô nhi viện đã tìm anh ấy hỗ trợ, anh ấy tính tình rất tốt, lúc trước em đã muốn tìm cơ cảm tạ anh ấy, vẫn luôn không có cơ hội. Hiện tại anh ấy bị thương, lại đúng lúc em ở bệnh viện, sao có thể không đi thăm một chút a."

"Cậu ta có rất nhiều người chăm sóc, không có gì hay mà xem" Thân Đồ Dạ nhàn nhạt nói, "Chúng ta về đi."

"Hay là đi một chuyến đi." Lăng Tuyết kéo tay Thân Đồ Dạ. "Dù sao chúng ta cũng đã ở bệnh viện, cũng không có đặc biệt đi một chuyến. Làm một người bạn bình thường cũng có thể đi thăm một chút, nếu không về sau người khác còn tưởng rằng phụ nữ của anh không hiểu lễ tiết như thế."

"Được rồi." Thân Đồ Dạ thỏa hiệp "anh dẫn em đi lên."

"Ân." Lăng Tuyết cười tủm tỉm gật đầu, cô cảm thấy Thân Đồ Dạ hiện tại thật sự là càng ngày càng nhân nhượng cô, phần cảm giác này làm cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.

...

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết đi trên lầu, cũng chỉ là một tầng lầu, rất nhanh đã đến, hai người từ thang máy đi ra, đúng lúc gặp được Hoắc Phi Vân và Nhan Nhược Hi.

Hoắc Phi Vân đẩy Nhan Nhược Hi từ một thang máy khác đi ra, bốn người trước cửa thang máy gặp nhau.

Nhan Nhược Hi trước đến giờ không hiểu được che giấu tâm tình chính mình, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, tràn trề địch ý.

Lăng Tuyết nhíu mày, tránh đi ánh mắt của cô ta.

Thân Đồ Dạ thân mật ôm cô, cho cô sự bảo vệ.

Bầu không khí rất lúng túng, rất cứng ngắc.

Hoắc Phi Vân vội vàng hoà giải: "Thân Đồ, Cung nhị tiểu thư, em còn tưởng rằng các người đã đi."

"Vốn là muốn đi rồi, nhưng mà Lăng Tuyết nói muốn đến thăm anh của cô, cho nên tôi liền mang cô ấy lên đây." Thân Đồ Dạ nói, "Các người thì sao? Chuẩn bị đi nơi nào?"

"Nha, em cũng mang chị dâu đến thăm anh trai em, anh trai em vừa rồi còn thúc dục em đi tìm chị ấy." Hoắc Phi Vân cười nói, "Cung nhị tiểu thư, cảm ơn cô a, cô thật có tâm."

"Khách khí rồi." Lăng Tuyết mỉm cười đáp lại, "Tôi thật sự rất thưởng thức tính tình Hoắc tổng, lần trước việc của cô nhi viện đều không có cơ hội cảm ơn anh ấy, vừa vặn hiện tại cũng ở bệnh viện, tiện đường qua thăm một chuyến."

"Ha ha, việc của cô nhi viện cô phải cảm ơn Thân Đồ, anh ấy vì giúp cô, cũng không thiếu phí công phu." Hoắc Phi Vân cười nói, "Vừa vặn tôi cũng chuẩn bị dẫn chị dâu tôi đi thăm anh ấy, nhưng mà bác sĩ nói tình hình hiện tại của anh tôi cần tĩnh dưỡng, không thích hợp một lần đi vào quá nhiều người. Như vậy đi, tôi dẫn cô vào trước, sau khi cô đi thì chị dâu tôi tới chăm anh trai tôi"

Cô ta nghiêng đầu hỏi Nhan Nhược Hi, "Chị dâu, được hay không?"

"Được, em sắp xếp là được" Nhan Nhược Hi gật đầu.

"Cung nhị tiểu thư, vậy chúng ta đi thay quần áo trước đi." Hoắc Phi Vân dùng tay ra dấu mời.

"Được" Lăng Tuyết đi theo Hoắc Phi Vân đi vào phòng thay quần áo.

"Phi Vân..." Thân Đồ Dạ nửa đùa nói, "canh chừng cô ấy cho thật kỹ, xảy ra chuyện gì tôi hỏi tội cô a."

"Ách, em biết rồi."

Hoắc Phi Vân trong lòng sợ một cái, Thân Đồ Dạ lời tuy như tùy ý, nhưng mà cặp mắt kia lại mang một loại cảnh cáo, anh ấy nói cho cô ta biết, câu này câu có thể cũng không phải là nói giỡn, nếu như Lăng Tuyết ở trong tay cô ta xảy ra chuyện, vậy anh ấy mới mặc kệ là nguyên nhân gì, khẳng định tìm cô ta tính sổ.

Thân Đồ Dạ là người thông minh cỡ nào, vô luận Hoắc Phi Vân che giấu như thế nào, anh ấy cũng có thể hiểu rõ nội tâm của cô ta.

Anh ấy biết rõ tâm tư của cô ta, tự nhiên cũng phải đề phòng việc chưa xảy ra!

"Lăng tiểu thư, để tôi giúp cô" Hoắc Phi Vân vội vàng đỡ Lăng Tuyết, "Vạn nhất cô xảy ra chuyện gì, Thân Đồ chính là muốn tìm tôi tính sổ ."

"Anh ấy chỉ đùa giỡn với cô thôi" Hoắc Phi Vân quay đầu lại nhìn Thân Đồ Dạ, ánh mắt tràn đầy ý vị’’? Vị trí này vốn là của cô, hiện tại sao lại biến thành Lăng Tuyết rồi?

Lăng Tuyết và Hoắc Phi Vân vào phòng bệnh, bên ngoài cũng chỉ có Thân Đồ Dạ và Nhan Nhược Hi, Thân Đồ Dạ nhìn Nhan Nhược Hi, phát hiện đôi mắt vẫn hồng hồng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nghĩ tới vừa mới lúc nãy có thể là đã khóc, anh cũng không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Nhược Hi, em sao rồi?"

"A." Nhan Nhược Hi lạnh lùng cười một tiếng, "Anh bây giờ còn quan tâm tôi được hay không? Trong lòng anh không phải chỉ có Lăng Tuyết sao?"

"Em như vậy là sao?" Thân Đồ Dạ nhướng mày, "Lẽ nào anh có người yêu, em nên vì thế mà cảm thấy cao hứng? Lẽ nào anh phải cả đời độc thân chờ em?"

Nghe được câu này, Nhan Nhược Hi không phản bác được, tất cả phẫn nộ hòa khí phiền muộn đều bị câu này đánh bại, đúng vậy, cô cũng đã lập gia đình, còn có quyền gì tức giận, ghen ghét với Thân Đồ Dạ? ? Thật sự chẳng lẽ muốn để anh độc thân cả đời chờ cô sao?

Cái này quá ích kỷ.

Nghĩ tới đây, Nhan Nhược Hi hổ thẹn cúi đầu xuống, thương cảm nói: "Thực xin lỗi, em hôm nay tâm tình có chút thất thường, em không nên như vậy..."

"Nhược Hi." Thân Đồ Dạ ngồi xổm xuống đối mặt với Nhan Nhược Hi, ôn nhu nói, "Em là một cô gái đơn thuần, có tâm tình gì cũng không hiểu được che giấu, anh có thể hiểu hôm nay tâm tình em thất thường, nhưng mà anh cũng hy vọng em cũng có thể hiểu rõ, yêu thương của anh đối với em không có thây đổi, vô luận về sau anh có gia đình hay không, em vẫn là em gái mà anh thương yêu nhất, em có chuyện gì, anh cũng sẽ trước sau như một chăm sóc, bảo vệ em. Nhưng mà em cũng phải đem tâm của mình đè xuống, có như vậy em mới có được hạnh phúc chính mình, anh cũng sẽ có cuộc sống của chính mình, nếu coi như em không muốn chúc phúc cho anh, ít nhất cũng không nên đối địch."

"Em không có đối địch." Nhan Nhược Hi nghẹn ngào nói, "Anh Thân Đồ, em cũng hy vọng anh hạnh phúc, thật sự! em không phải là người ích kỷ như vậy. Chỉ là..."

Cô ta nhớ tới những lời kia của Hoắc Phi Vân, kéo tay Thân Đồ Dạ, nghiêm túc nói, "Lăng Tuyết không phải thật tâm yêu anh, cô ta đến gần anh có mưu đồ khác, anh không nên bị cô ta lừa."

"Mấy lời này là ai đã nói với em ?" Thân Đồ Dạ sắc mặt tối sầm lại

"Em..." Nhan Nhược Hi vội vàng che giấu, "cái này còn cần người khác nói với em sao? Vốn là cô ta cũng không phải là một cô gái tốt, lúc trước cô ta giả mạo người khác đến gần anh, lừa gạt tình cảm của anh, cô ta đối với anh căn bản là không thẳng thắn."

"Em không hiểu, không nên đoán mò." Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói, "Có phải Phi Vân đã nói gì đó với em hay không?"

"Không phải vậy, Phi Vân cũng không nói gì." Nhan Nhược Hi lập tức phủ nhận, "em chẳng qua là cảm thấy thân thế Lăng Tuyết quá phức tạp, cô gái như vậy, không có thật lòng ..."

"Nhược Hi!" Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Nhan Nhược Hi nói, cực độ nghiêm túc nói, "Lúc trước em lựa chọn Hoắc Vân Phong, anh cũng từng hoài nghi tới ước nguyện ban đầu của cậu ta, hoài nghi cậu ta đến gần em là có khác mục đích, nhưng mà sau anh phát hiện cậu ta là thật tâm yêu em, cho nên sẽ không có dây dưa nữa nữa. Cho dù anh bị thống khổ, cũng không khỏi không lựa chọn buông tay. anh có thể hiểu được tâm tình bây giờ của em, nhưng mà em phải hiểu được, anh với em không giống nhau, em là người đơn thuần, dễ dàng bị lừa. Mà anh phụ trách quản lý hai giới thương chính, hô mưa gọi gió, bày mưu nghĩ kế, sao có thể sẽ bị phụ nữ lừa? Em có phải nghĩ quá nhiều hay không?"

"Cái này chính là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh..."

"Được rồi, em không cần phải nói nữa." Thân Đồ Dạ có chút phiền chán, "Việc này nói với em một là đủ, về sau không được nhắc lại. Lăng Tuyết là dạng phụ nữ gì, trong tâm của anh rất rõ ràng, em không cần lo lắng cho anh."

"Nhưng mà..."

Nhan Nhược Hi còn muốn nói điều gì, Thân Đồ Dạ đã không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.

Nhan Nhược Hi nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng rất loạn, cô ta hiện tại cũng không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, kỳ thật Thân Đồ Dạ nói cũng đúng, đàn ông giống như anh ấy, sao có thể bị một phụ nữ lừa dối được? Có phải Phi Vân nghĩ nhiều hay không?

Trong phòng bệnh, Lăng Tuyết và Hoắc Phi Vân mơ hồ nghe âm thanh ở bên ngoài, mặc dù không biết rõ bọn họ nói những thứ gì, nhưng mà biết rõ Thân Đồ Dạ và Nhan Nhược Hi đang tranh chấp, cuối cùng tan rã trong không vui.

Hoắc Phi Vân thở dài một hơi, cười khổ cảm thán: "đàn ông a, thật sự là thiện biến (thiên biến vạn hóa)."

"Có ý gì?" Lăng Tuyết nhíu mày nhìn cô ta.

"Không có gì." Hoắc Phi Vân cười cười, đi tới đánh thức Hoắc Vân Phong, "anh, anh nhìn xem là ai tới thăm anh?"

Hoắc Vân Phong vốn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, nghe được Hoắc Phi Vân nói, chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn qua thấy Lăng Tuyết, trong phút chốc có chút hoảng hốt: "Cung Thiên Long?"

"Anh, cô ấy cũng họ Cung, nhưng không phải là Cung Thiên Long, cô ấy là Cung nhị tiểu thư, tên khai sinh gọi Lăng Tuyết, lần trước ở tang lễ đã gặp qua, anh còn nhớ không?" Hoắc Phi Vân giải thích

"Lăng Tuyết?" Hoắc Vân Phong suy nghĩ một chút, bừng tỉnh, "Nhớ tới ..."

"Hoắc tổng, xin lỗi, lần trước lúc gặp mặt, tôi còn là thân phận Cung Thiên Long, khi đó là tình thế bất đắc dĩ, không phải cố ý lừa gạt anh, hy vọng anh bỏ qua cho." Lăng Tuyết chân thành xin lỗi.

"Không quan hệ..." Hoắc Vân Phong cười, suy yếu nói, "Thân Đồ đã giải thích qua việc này với tôi, tôi hiểu rõ cô có nỗi khổ tâm."

"Lần trước việc của cô nhi viện, tôi rất muốn nói tiếng cám ơn, đáng tiếc không có cơ hội." Lăng Tuyết mỉm cười nói, "Việc kia thật sự muốn cảm ơn anh, đã giúp tôi rất lớn."

"Cô phải cảm ơn Thân Đồ, hắn vì giúp cô, tốn không ít tâm tư." Hoắc Vân Phong cùng Hoắc Phi Vân nói giống nhau, "cô và Cung Thiên Long thật sự rất giống nhau, nếu như không có người giải thích rõ, tôi thật phân biệt không được."

"Chị ấy là chị em song sing với tôi." Lăng Tuyết nhớ tới Cung Thiên Long, không khỏi có chút ít thương cảm.

"Nói đến việc kia, thật sự là hổ thẹn, không thể giúp đỡ gì..." Hoắc Vân Phong nói, "nhưng mà đều đã qua rồi, người chết đã đi rồi, người sống nên sống cho tốt."

"Ân." Lăng Tuyết gật gật đầu, "Chúc anh sớm ngày bình phục!"

"Cảm ơn." Hoắc Vân Phong khẽ mỉm cười, "Cũng chúc phúc vô và Thân Đồ, hy vọng các người hạnh phúc!"

 

1 comment: