Kẻ Thù Bên Gối - Chương 288



"Anh chờ em." Lãnh Thanh Mặc trả lời.

Lăng Tuyết thu hồi di động, ngẩng đầu nhìn Lôi Vân  nói: "Chuẩn bị xe, tôi muốn đi cô nhi viện."

"Hiện tại?" Lôi Vân  có chút ít kinh ngạc, "Ngài mấy ngày hôm trước không phải là vừa mới đi sao?"

Thân Đồ Dạ trước khi ra cửa đã phân phó Lôi Vân, nếu như không có có chuyện gì đặc biệt, tốt nhất không để cho Lăng Tuyết chạy loạn khắp nơi. Cô ấy hiện tại cần được ở nhà an thai cho tốt.

"Mấy ngày hôm trước đã đi, hiện tại liền không thể đi sao?" Lăng Tuyết hỏi ngược lại.

"Tôi không phải là có ý này." Lôi Vân vội vàng giải thích, "Chỉ là, mấy ngày hôm nay cơ thể ngài khó chịu, Thân Đồ tiên sinh hy vọng ngài ở nhà an thai thật tốt."

"Đi cô nhi viện sẽ không ảnh hưởng đến thai khí." Lăng Tuyết biết là ý tứ của Thân Đồ Dạ, chẳng hề muốn làm khó Lôi Vân, "Đó là nhà của tôi, tôi ngày ngày ở nhà sẽ rất nhanh bị nghẹn chết, chỉ là nghĩ ra ngoài đi dạo, hít thở không khí."

"Cái này..." Lôi Vân có chút khó khăn.

"Mình đã được Thân Đồ Dạ giao phó." Lăng Tuyết lần nữa thúc giục, "Làm ơn đi chuẩn bị xe."

"Được rồi." Lôi Vân không dám lại từ chối, chỉ phải cho người đi chuẩn bị xe.

Lăng Tuyết gọi Thân Đồ Dạ, đường dây bị bận, cô đành phải cúp điện thoại, nghĩ tới lát nữa ở trên xe lại gọi cho anh nói một tiếng là tốt rồi, hiện tại đi trước đã.

...

Lúc lên xe, Lôi Vân hỏi: "Lăng tiểu thư, ngài đã nói qua với Thân Đồ tiên sinh chưa?"

"Điện thoại của anh ấy không gọi được." Lăng Tuyết nói, "Đợi lát nữa lại gọi nữa."

"Được rồi."

Lôi Vân không có nhiều lời, mang theo hai người tùy tùng xuất phát, nghĩ đến lại dẫn theo người, hơn nữa còn là đi cô nhi viện, phải không có vấn đề gì.

Huống chi, tính tình Lăng Tuyết cứng rắn như vậy, cô ấy muốn làm cái gì, ai cũng ngăn cản không được, nếu mà Thân Đồ Dạ ở nhà, Lăng Tuyết muốn đi thì vẫn đi như thường, Lôi Vân  làm gì được đây?

...

Trên đường, Lăng Tuyết gọi cho Thân Đồ Dạ lần nữa - -

"Em vừa rồi gọi điện thoại cho anh?"

"Ân." Lăng Tuyết đáp lại, "Vừa rồi điện thoại của anh đang bận, nên không gọi được, em có chuyện cấp muốn nói với..."

"Em thật giống như ở trên xe?"

Lăng Tuyết lời còn chưa dứt, Thân Đồ Dạ liền chất vấn, "Em đi đâu vậy?"

"Đi cô nhi viện." Lăng Tuyết thành thật trả lời, "Chắc anh không phản đối phải không?"

"Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên muốn đi cô nhi viện?" Thân Đồ Dạ bỗng chốc liền nghe ra manh mối, "Là ai gọi em đi? Lãnh Thanh Mặc?"

"Anh ấy cũng muốn đi cô nhi viện làm tình nguyện, hỏi em có muốn đi hay không." Lăng Tuyết cẩn thận nói, "Anh ấy không có ác ý gì, anh không nên suy nghĩ bậy bạ."

"Thuận tiện cùng đi?" Thân Đồ Dạ trào phúng cười lạnh, "Còn thuận tiện đem chứng cớ mang đi qua cho em xem đi?"

"Thân Đồ Dạ..."

"Lăng Tuyết, anh đã nói với em tránh xa hắn ra, em sao lại không nghe vậy?" Thân Đồ Dạ vô cùng tức giận, "Em tin tưởng hắn như vậy?"

"Anh ấy có lý do gì hại em?" Lăng Tuyết cũng có chút không vui, "Anh có phải nhạy cảm quá mức hay không? Anh lại không làm việc gì trái với lương tâm, anh sợ cái gì? Năm đó anh bất quá chính là một đứa bé, nhiều nhất chính là bị liên lụy trong đó, còn có thể có vấn đề gì lớn sao? Huống chi, em cũng đã quyết định tin tưởng anh, vô luận người khác nói cái gì cũng không thay đổi quyết định của em."

Nghe đến những lời này, Thân Đồ Dạ trầm mặc, anh không có biện pháp nói chuyện cùng Lăng Tuyết, Lãnh Thanh Mặc là nhằm về anh, Lãnh Thanh Mặc rất có thể sẽ cướp đi cô, cũng hoặc là làm tổn thương bé cưng của bọn họ.

Chuyện này không có chứng cớ, Lăng Tuyết căn bản sẽ không có khả năng tin tưởng, huống chi, xác thực Lãnh Thanh Mặc trước mắt chưa từng làm qua bất cứ thương tổn gì với Lăng Tuyết, thậm chí vẫn luôn bảo vệ cô, cô sao có thể sẽ hoài nghi hắn?

Nếu như Thân Đồ Dạ cưỡng chế đem Lăng Tuyết ở nhà, không cho cô ra ngoài, ngược lại sẽ làm cho cô càng thêm phản cảm.

Cô phản nghịch như vậy, đến lúc tự mình bỏ chạy đi, vậy thì càng thêm nguy hiểm .

Nhưng mà, nếu như chuyện năm đó bị vạch trần, Lăng Tuyết sẽ cách xa anh hơn . .

Nghĩ tới đây, Thân Đồ Dạ chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, em nhất định phải đi, anh cũng không muốn ngăn cản, nhưng mà em phải đáp ứng anh, tới chỗ nào đều phải mang theo Lôi Vân, không thể đơn độc hành động."

"Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận." Lăng Tuyết mừng rỡ, "Em cũng không muốn ở trong lúc mấu chốt thì xảy ra chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi." Thân Đồ Dạ không có nhiều lời, "Em đưa di động cho Lôi Vân."

"Uh." Lăng Tuyết đưa điện thoại di động đưa cho Lôi Vân .

Lôi Vân nhận di động, cung kính hỏi: "Thân Đồ tiên sinh có gì phân phó?"

Thân Đồ Dạ nghiêm túc phân phó: "Nhất định phải cẩn thận bảo vệ Lăng Tuyết, đặc biệt nên đề phòng Lãnh Thanh Mặc, không để cho hắn đơn độc cùng một chỗ với Lăng Tuyết. Nếu như Lãnh Thanh Mặc ở trước mặt Lăng Tuyết nói chuyện của tôi, cô cũng không cần hỏi đến, cứ để hắn nói là được."

"Vâng, tôi biết rõ." Lôi Vân đáp lại, "Ngài không cần lo lắng, có tôi ở đây, không có việc gì ."

"Tốt"

...

Cúp điện thoại, Lôi Vân đưa điện thoại lại cho Lăng Tuyết, tâm tình Lăng Tuyết thật tốt, được Thân Đồ Dạ cho phép, trong lòng cô không gánh nặng gì, có thể dễ dàng đi cô nhi viện .

Ở đầu bên kia điện thoại, đôi lông mày của Thân Đồ Dạ nhăn lại sít sao cùng một chỗ, di động ở lòng bàn tay xoay tròn, đại biểu cho sự bất an và anh đang có tâm sự.

"Chủ nhân, nếu ngài đã không yên lòng, nếu không tôi đi qua bảo vệ Lăng tiểu thư nha." Cố Huy dò hỏi.

Thân Đồ Dạ trầm mặc mấy giây, cuối cùng đáp lại: "Không cần."

"Vì cái gì?" Cố Huy không thể hiểu.

"Lãnh Thanh Mặc dụ dỗ cô ấy đi qua, đơn giản là muốn cho cô nhìn thấy những chứng cớ kia. Lăng Tuyết mang theo Lôi Vân, hắn không dám hiển nhiên để xảy ra chuyện gì đâu, cậu đi qua cũng vô ích."

Thân Đồ Dạ trầm thấp nói, "Huống chi, tính tình Lăng Tuyết quật cường như vậy, nếu mà đi, cô ấy lại cảm thấy tôi đang giám thị cô ấy."

"Được rồi." Cố Huy gật gật đầu, "Ngài nói rất có đạo lý. Vậy ngài không nên lại lo lắng , tôi cũng cảm thấy trước mắt Lãnh Thanh Mặc không dám làm gì, tối thiểu không dám tự mình động thủ."

"Uh" Thân Đồ Dạ thở dài một hơi, "Nhưng mà anh khẳng định bây giờ là lúc hành động, kế hoạch của hắn là cái gì? Tôi lại không thể nào biết được, tôi tung hoành thương chính hai giới nhiều năm như vậy, hiện tại thế nhưng đối hắn không hề có đối sách."

"Chủ nhân không nên nản chí, Lãnh Thanh Mặc ở trong bóng tối, ngài ở ngoài sáng, tự nhiên không biết rõ mưu kế của hắn."

Cố Huy an ủi, "Huống chi, hắn có sự tín nhiệm của Lăng tiểu thư, có thể tùy ý đối phó ngài, có thể ngài lại cố kỵ cảm thụ của Lăng tiểu thư, khắp nơi bị ngăn trở, lại có điểm yếu ở trên tay hắn, cái này mới để cho hắn tạm thời chiếm thế thượng phong. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến lúc tôi nắm được nội tình của hắn, rất nhanh là có thể đem hắn giải quyết ."

"Uh" Thân Đồ Dạ đáp một tiếng, hỏi, "Tôi nói cậu điều tra thân thế Lãnh Thanh Mặc, tra được đến đâu rồi?"

"Chỉ sợ hắn đã sớm biết rõ chúng ta sẽ điều tra, đem tất cả manh mối đều hủy hết rồi, hiện tại tra không được đầu mối gì." Cố Huy nhíu mày nói, "Trước mắt chỗ tôi tra được đều là chút ít râu ria này nọ."

"Đầu mối chính không hạ thủ được, vậy thì từ bên cạnh ra tay." Thân Đồ Dạ quyết đoán ra lệnh, "lúc trước không phải là cho cậu đi tra Lãnh Khôn sao? Ngoại trừ lúc trước cậu tra cái này nọ bên ngoài, lại đi dò tra hắn những năm này khoản xuất nhập như thế nào, không cần tra một mình hắn, còn có lão bà của hắn, thân thích đều phải điều tra rõ."

"Vâng" Cố Huy lĩnh mệnh, "Chủ nhân là ngài hoài nghi Lãnh Khôn và Lãnh Thanh Mặc có quan hệ? Bọn họ ở bên ngoài, tựa hồ không có có lúc nào cùng xuất hiện, giống như không quen biết nhau vậy."

"Nhìn như không có cùng xuất hiện, mới là vấn đề lớn nhất."

Thân Đồ Dạ híp mắt, "Cơ bản Lãnh Khôn chính là một người không đáng giá được nhắc tới, là một nhân vật nhỏ, làm ăn làm cũng chẳng có gì đặc sắc, sao lại đột nhiên trong vòng nửa năm lợi nhuận đột nhiên tăng mạnh, còn dám tới đối nghịch với Hoắc gia? Còn có, hắn lợi dụng Lăng Ngạo, khẳng định là hướng về phía Lăng Tuyết. Mọi thứ đều quá mức trùng hợp, tất nhiên là có mưu kế và công tác chuẩn bị rất lâu, không phải là Lãnh Thanh Mặc, thì là ai?"

"Vâng, tôi hiểu" Cố Huy vội vàng gọi điện thoại an bài, lập tức, cậu ta còn nói, "Tôi đã sắp xếp người ở Lãnh gia, họ bẩm báo nói Lăng Ngạo đã trở lại Lãnh gia, Lãnh Khôn và Mẹ Tô hai người lại biểu hiện rất nhiệt tâm rất ân cần, không biết rõ Lăng Ngạo bây giờ lại dao động hay chưa."

"Tùy hắn đi." Thân Đồ Dạ vuốt vuốt ấn đường, "Tôi cơ bản là không có trông cậy vào hắn có thể làm chuyện gì. Để hắn trở lại Lãnh gia là hy vọng chính hắn tìm ra chân tướng, ngã một lần khôn hơn một chút, nếu không với tính cách của hắn, về sau lại bị lừa. Hắn và Hàn Bắc Hàn Giai một ngày không lớn lên, Lăng Tuyết sẽ mù quán mà quan tâm, tôi có thể giúp bọn họ lần một lần hai, giúp không được cả đời, mấy người này cái quan trọng nhất nên để bọn họ học được cách bảo vệ mình là tốt nhất."

"Chủ nhân, ngài thật sự là dụng tâm lương khổ." Cố Huy tự đáy lòng cảm thán, "Cũng không biết bọn họ có cảm kích hay không."

"Tôi không cần bọn họ cảm kích, chỉ cần Lăng Tuyết đỡ hao tâm tổn trí là tốt rồi." Thân Đồ Dạ nghĩ đến Lăng Tuyết, bên môi liền giương cao đường cong mê người, "Lần này cô ấy nguyện ý tin tưởng tôi, tôi rất vui mừng, hy vọng hôm nay cô ấy sẽ không bị Lãnh Thanh Mặc đầu độc."

"Ngài đối Lăng tiểu thư tốt như vậy, cô ấy sẽ không phản bội người." Cố Huy trấn an nói.

Thân Đồ Dạ không có nhiều lời, trầm mặc một lát, gọi cho Thân Đồ Phong Hoa, sau đó phải xử lý công vụ.

Buổi sáng lúc ra cửa là trời đầy mây, quả nhiên trên đường thì gặp mưa phùn, Lăng Tuyết nhìn ngoài cửa xe, cảm thán hôm nay không thể cùng bọn nhỏ làm hoạt động ngoài trời rồi, nhưng mà chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ, cái dạng gì cũng đều rất tốt.

Viện trưởng Quách gọi tới một cú điện thoại, hưng phấn hỏi: "Tiểu Tuyết, vừa rồi nghe Lãnh tiên sinh nói con sắp tới đây sao?"

"Đúng vậy, con đang ở trên đường, sắp đến." Lăng Tuyết nhìn nhìn đường, còn còn 5 km nữa, "Thanh Mặc đã đến ?"

"Đúng vậy." Viện trưởng Quách cười nói, "Hắn vừa tới, lại mang cho bọn nhỏ rất nhiều quà đó. Biết rõ con cũng sắp đến, tất cả mọi người rất vui vẻ."

"Ân, con gần đây dù sao không có chuyện gì làm, cho nên liền tới thăm mẹ một chút, cũng gặp bọn nhỏ nữa." Lăng Tuyết nói, "Con đại khái còn có chừng mười phút nữa sẽ đến, đến nói tiếp."

"Tốt" Viện trưởng Quách đáp lại, "Hôm nay trời lạnh tiên sinh cũng mang theo bánh bao đến, mẹ thấy bệnh của bánh bao đã khỏi hẳn rồi, con thấy được nó sẽ vui lắm a."

"Ừ, quá tốt."

Lăng Tuyết mừng rỡ, lần trước cô nhìn thấy bánh bao ngã bệnh, cũng muốn nói với Thân Đồ Dạ mang bánh bao đón về nuôi dưỡng, Thân Đồ Dạ không đồng ý, nói Lăng Tuyết đang mang thai, không thích hợp nuôi dưỡng sủng vật, về sau xảy ra nhiều việc, cô đã quên việc này mất, lại về sau nghe viện trưởng Quách nói Lãnh Thanh Mặc đã đem bánh bao đến Cung gia, cô rất là vui mừng.

Dù sao về sau này cô sẽ thường xuyên trở lại Cung gia, nuôi ở Cung gia cũng tốt, Lãnh Thanh Mặc nhất định là nghĩ đến hôm nay cũng tới, nên thuận tiện mang theo bánh bao mang đến, anh ấy nghĩ thật chu đáo.

1 comment: