Kẻ Thù Bên Gối - Chương 289

 

An love soáiiiiii kaaaaaa



 

Mưa phùn ào ào, cô nhi viện có chút lạnh lẽo, cô giáo Phùng dắt chíp bông đậu đậu ở cửa chờ Lăng Tuyết, bọn họ đang cầm dù màu đen xa xa nhìn ra xa, nhìn thấy xe đến, vội vàng phất tay với Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết từ trên xe bước xuống, Lôi Vân che dù cho cô, chíp bông đậu đậu chạy qua đến nhào vào trong ngực cô, cô ôn nhu sờ sờ đầu bọn họ, cùng nhau đi vào trong.

Cô giáo Phùng cười nói: "Tiểu Tuyết, hôm nay con tới vừa hay, viện trưởng Quách hôm nay làm món bánh nhân đậu con thích ăn nhất, sắp chín rồi."

"Là sao? Quá tốt." Lăng Tuyết mừng rỡ, trước đây cô thích ăn bánh nhân đậu, nhưng mà làm bánh nhân đậu rất phiền toái, mất nhiều thời gian và tinh lực, viện trưởng Quách bình thường bề bộn nhiều việc, khó có được tự tay đi làm, hôm nay có được tính là vận khí tốt không!

"Lãnh tiên sinh cũng thích ăn bánh nhân đậu, lần trước nếm một cái liền khen không dứt miệng, viện trưởng Quách biết rõ hắn hôm nay muốn đến, ngày hôm qua đã bắt đầu ngâm gạo nếp cùng đậu đỏ rồi." Cô giáo Phùng nói.

"Thì ra mẹ Quách làm bánh nhân đậu không phải là đặc biệt làm vì con a." Lăng Tuyết cố ý chua xót nói, "mẹ Quách đã không thích con nữa rồi, chỉ thích Lãnh Thanh Mặc ."

Cô giáo Phùng "Phốc xuy" một tiếng cười đi ra: "Con nha, đợi lát nữa giữ lại đi theo viện trưởng Quách nói, bà ta nhất định vui chết ."

"Ha ha ha..." Lăng Tuyết cười to.

Nói nói xong, hai người liền đi đến phòng bếp, thật xa đã nghe thấy âm thanh bọn nhỏ ầm ầm, vô cùng náo nhiệt, đi tới cửa, Lăng Tuyết nghe thấy viện trưởng Quách nói bọn nhỏ trở lại trong phòng học ngồi, lập tức sẽ đem bánh nhân đậu nóng hổi bưng đi qua cho bọn họ chia nhau.

Bọn nhỏ lưu luyến không rời rời đi ra phòng bếp, nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa là Lăng Tuyết, mọi người lại ồn ào nháo lên: "chị Lăng Tuyết trở về, chị Lăng Tuyết trở về ..."

"Các bạn nhỏ." Lăng Tuyết cúi người xuống, cười hì hì cùng bọn nhỏ chào hỏi, "chị từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh nhân đậu rồi, còn nghe được tiếng hoan hô các em, hôm nay thật sự là ngày tốt đó."

"Chị Lăng Tuyết đến, chúng em càng vui hơn ." Bọn nhỏ hô to hoan hô tung tăng như chim sẻ.

"Ai nha, cái miệng nhỏ nhắn của các em thật ngọt đó." Lăng Tuyết nghe đến vui tươi hớn hở , "Đáng tiếc chị hôm nay đi vội vàng, quên mua quà cho cho em rồi, cho nên chị quyết định buổi tối tự mình làm cơm tối cho các em, để đền bù nha."

"Cảm ơn chị." Bọn nhỏ như cũng rất vui vẻ.

"Được rồi, các em trở về phòng học trước đi, ngoan nha."

Lăng Tuyết vừa nói như thế, bọn nhỏ lúc này mới về phòng học, trong phòng bếp, viện trưởng Quách một bên lấy bánh nhân đậu một bên cười hơ hớ nhìn Lăng Tuyết, "Tiểu Tuyết , vừa rồi lồng bánh nhân đậu kia đã bị bọn nhỏ chia rồi, con chờ một lát mới có thể ăn a."

"Ngửi được mùi thơm, nước miếng con sắp rơi xuống rồi." Lăng Tuyết nâng bước đi vào phòng bếp, "Bất mẹ Quách, ngài hôm nay làm nhiều như thế, con muốn mang một chút trở về ăn, con đã rất lâu không có ăn được bánh nhân đậu mẹ tự làm rồi."

"Yên tâm yên tâm, còn có rất nhiều đó." Viện trưởng Quách chỉ chỉ bánh vẫn còn trong chậu "tối hôm qua mẹ ngâm rất nhiều gạo nếp và đậu đỏ, hôm nay cho các con ăn đủ hết."

"Vậy là tốt rồi, con giúp mẹ."

Lăng Tuyết vén tay áo lên đi đến, lúc này mới nhìn thấy Lãnh Thanh Mặc ngồi chỗ kia giúp viện trưởng Quách bao bánh nhân đậu.

Trên mặt Lãnh Thanh Mặc dính bột mì, bộ dạng thanh nhã anh tuấn nhiều thêm vài phần ngây ngốc, cười rộ lên như đứa bé, như ánh mặt trời ấm áp vậy.

Lăng Tuyết nhìn thấy anh tươi cười, trong lòng lập tức trở nên đặc biệt mềm mại, đối với cô mà nói, anh ta chính là một thiên sứ, trên cái thế giới này chỉ duy nhất một phương chốn bình yên, tất cả âm u dơ bẩn này nọ đều không liên quan đến anh ta, anh ta là biểu tượng thánh khiết tốt đẹp, là thần đang tồn tại cùng con người!

"Đứng ngốc chỗ kia làm gì vậy." Viện trưởng Quách cười nói, "Mau tới đây ngồi."

Lăng Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chuẩn bị ngồi vào chỗ bên viện trưởng Quách, Lãnh Thanh Mặc đưa sang một cái bát nhỏ, trong chén đã có hai cái bánh nhân đậu, còn bốc hơi nóng.

"Nha, cái này vẫn còn à?" Viện trưởng Quách kinh ngạc hỏi, "Vừa rồi lòng bánh kia vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp bọn nhỏ không phải đã ăn hết rồi sao?"

Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói: "Bọn nhỏ để lại hai cái cho con, con giữ lại cho Tiểu Tuyết ."

"Cậu thật săn sóc." Viện trưởng Quách cảm thán không thôi, "Lãnh tiên sinh thật đúng là một người tốt."

"Đúng vậy, anh ấy thật rất tốt."

Lăng Tuyết mỉm cười nhìn Lãnh Thanh Mặc, trong lòng có chút ít rung động, có chút ít cảm động.

Lôi Vân ở bên cạnh nghe những lời này, không nói lời nào, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, Lãnh Thanh Mặc thật sự có tốt như vậy sao? Chỉ là để lại hai cái bánh nhân đậu mà thôi, chủ nhân thì mạng cũng có thể cho cô ấy, Lãnh Thanh Mặc làm những việc này tính cái gì?

"Đáng tiếc, ai..." Viện trưởng Quách nhịn không được cảm khái.

"Đáng tiếc cái gì?"

Lôi Vân nhịn không được hỏi, cô ấy đương nhiên biết rõ viện trưởng Quách nói là có ý gì, chỉ là vì Thân Đồ Dạ mà bất bình.

"Nha, không có gì không có gì." Viện trưởng Quách vội vàng đổi giọng, "Tiểu Tuyết , phòng bếp khói dầu không à, con hay là đi đến phòng ngủ của mẹ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa sẽ đến tìm đến con."

"Không cần, con và các người cùng nhau làm."

Lăng Tuyết rửa tay, vén tay áo lên cùng Lãnh Thanh Mặc cùng nhau giúp đỡ viện trưởng Quách làm bánh nhân đậu.

Viện trưởng Quách cùng Lăng Tuyết tán gẫu, Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Lôi Vân liền ở bên cạnh nhìn, tâm tình rất phức tạp, muốn nói Lãnh Thanh Mặc nếu như không đối nghịch với Thân Đồ Dạ, xem ra thật là một người hoàn mỹ không thể bắt bẻ, có thể chính là người như vậy, tâm tư mới càng thêm thâm trầm.

Làm một người phụ nữ, không phải nên tin tưởng người đàn ông của sao?

Vì cái gì Lăng Tuyết giống như lại tin tưởng Lãnh Thanh Mặc?

...

Buổi sáng, Lăng Tuyết giúp viện trưởng Quách làm bánh nhân đậu, còn đi theo Lãnh Thanh Mặc cùng nhau đem bánh nhân đậu phân cho bọn nhỏ, bọn nhỏ cùng Lăng Tuyết vẫn luôn rất có tình cảm, cô cũng không nghĩ tới, bọn họ và Lãnh Thanh Mặc cũng rất thân mật, thậm chí còn có một chút ỷ lại.

Địa vị Lãnh Thanh Mặc ở trong lòng bọn họ, quá mức, thậm chí đã sắp thay thế Lãnh Ngạo rồi.

Cái này làm cho Lăng Tuyết đối với Lãnh Thanh Mặc lại thêm vài phần kính trọng, cô dùng thủ ngữ hỏi anh ta là làm được như thế nào, anh ta cười cười, chỉ chỉ tâm của chính mình.

Đúng vậy, mối quan hệ giữa người với người cần dùng cái tâm, mới có thể trở nên tốt đẹp được.

Lôi Vân nhìn mấy thứ này, chân mày nhíu chặt hơn, cô ta không có nói qua luyến ái, không hiểu được yêu một người là cảm giác như thế nào, nhưng nhìn thấy Lãnh Thanh Mặc và Lăng Tuyết thân mật khăng khít như vậy, bộ dạng ăn ý mười phần, cô ta có chút ít lo lắng.

Nếu mà như vậy trong một thời gian dài, chủ nhân sẽ mất Lăng Tuyết phải không?

...

Một ngày phong phú cứ như vậy đi qua, hai giờ chiều, bọn nhỏ đều đang ngủ trưa, viện trưởng Quách và cô giáo Phùng đều đi bận chuyện của mình .

Lãnh Thanh Mặc và Lăng Tuyết đang đi dạo trong rừng cây gần cô nhi viện, Lôi Vân  và hai người nữa cũng theo sau.

Lãnh Thanh Mặc từ trước đến nay độc lai độc vãng ( đi lại một mình), một tên tùy tùng cũng không có mang theo, ngược lại bên cạnh Lăng Tuyết vĩnh viễn đều có người đi theo.

Lãnh Thanh Mặc nhìn Lôi Vân chằm chằm một cái, cũng không nói gì thêm, khẽ ôm vai Lăng Tuyết một cái, cũng nhau đi sâu vào rừng cây.

Dọc theo đường đi, Lăng Tuyết lúc nào cũng nhìn anh ta, nghĩ tới anh ấy có phải muốn nói cái gì đó sau lưng hay không, sao anh ấy lại liên tục trầm mặc không nói.

Lăng Tuyết nghĩ tới anh ấy có phải cảm thấy có bọn họ Lôi Vân ở đây hay không, cảm thấy có chút ít không được tự nhiên, nhưng mà cô đã đồng ý với Thân Đồ Dạ rồi, huống chi Lôi Vân cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, cô ấy nếu mà không cho đi theo, ngược lại mình lại tỏ ra bá đạo.

Vì vậy Lăng Tuyết nhìn Lãnh Thanh Mặc giải thích: "Xin lỗi, Thanh Mặc, bởi vì em hiện đang mang thai, Thân Đồ lo lắng an nguy của em, cho nên để Lôi Vân đi theo em."

"Không quan hệ." Lãnh Thanh Mặc dừng lại bước chân, mỉm cười nhìn Lăng Tuyết, "đây là lúc cần phải cẩn thận một chút, Thân Đồ tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho em, anh có thể hiểu!"

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Đúng rồi, anh không phải là nói có này nọ muốn cho em xem sao?"

Cô chờ xem những chứng cớ kia, cô rất muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sự, đến cùng Thân Đồ Dạ có quan hệ thế nào với thân thế của cô.

Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, dùng thủ ngữ hỏi: "Tối hôm qua em chưa có trả lời tin nhắn của anh, hẳn là Thân Đồ tiên sinh đã cùng em nói qua rồi phải không?"

Lăng Tuyết không nói tới một chữ Thân Đồ Dạ đã nói qua với cô, nhưng mà Lãnh Thanh Mặc lại đều đã biết, tâm tư sao có thể thấu triệt như vậy, tuệ nhãn như đuốc, để Lôi Vân cảm thấy ngoài ý muốn.

Lăng Tuyết ngược lại nhìn quen không trách, gật đầu nói: "Vâng, chúng em đã nói qua."

"Ân." Lãnh Thanh Mặc cũng gật đầu, "Vậy thì không cần nhìn nữa."

"A? Vì cái gì?" Lăng Tuyết nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì em đã lựa chọn tin tưởng anh ta." Lãnh Thanh Mặc câu dẫn ra khóe môi, "Nếu đã tin tưởng, vậy thì không cần để ý những chuyện khác, để tránh tăng thêm phiền não, còn sẽ ảnh hưởng tình cảm giữa em và anh ta."

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết trầm mặc, xác thực, cô thật sự là muốn nhìn nhưng lại sợ, cô muốn biết thân thế của chính mình, nhưng lại sợ Thân Đồ Dạ và chuyện kia có quan hệ quá lớn, cô không biết nên như thế nào đối mặt, xử lý như thế nào.

"Nhưng mà..." Lăng Tuyết rốt cục vẫn phải nhịn không được hỏi, "Đến cùng năm đó đã phát sinh chuyện gì? Mẹ của em chết và Thân Đồ Dạ có quan hệ sao?"

"Em cảm thấy như thế nào?" Lãnh Thanh Mặc hỏi ngược lại.

"Em không biết rõ." Lăng Tuyết trong lòng thấp thỏm, "Năm đó Thân Đồ Dạ chẳng qua là một đứa nhỏ, em cảm thấy được... Anh ấy không thể nào là hung thủ hại chết mẹ của em được."

"Em đều đã nghĩ như thế, cần gì còn hỏi nhiều như thế?" Lãnh Thanh Mặc vỗ vỗ vai Lăng Tuyết, ôn nhu nhìn cô, "Không nên suy nghĩ bậy bạ, tin tưởng trực giác của mình là được rồi."

"Vậy anh không phản đối em và Thân Đồ Dạ kết hôn?" Lăng Tuyết lại hỏi.

"Anh phản đối hữu hiệu sao?" Lãnh Thanh Mặc cười, "Anh nói em không nên gả cho anh ta, em sẽ nghe sao?"

"Em..." Lăng Tuyết không phản bác được, xác thực, cô sẽ không nghe, cô rất rõ ràng, người cô yêu là Thân Đồ Dạ, cô đối với Lãnh Thanh Mặc dĩ nhiên chỉ ngưỡng mộ, nhưng đây không phải là tình yêu.

"Được rồi" Lãnh Thanh Mặc ôn nhu sửa sang lại vài sợi tóc trên bờ vai cho Lăng Tuyết t, "Mặc kệ em quyết định cía gì, anh đều sẽ ủng hộ em."

Thấy một màn như vậy, trong lòng Lôi Vân lại đầy nghi hoặc, Lãnh Thanh Mặc thật sự dễ nói chuyện như vậy sao? Chứng cớ đều không cần lấy ra cho Lăng Tuyết xem, còn nói ủng hộ cô ấy? Hắn thật sự buông tha đối phó Thân Đồ tiên sinh ?

"Cảm ơn anh" Lăng Tuyết tự đáy lòng cảm kích, "Thật cảm ơn!"

Lãnh Thanh Mặc giơ giơ lên khóe môi, giương mắt nhìn chân trời: "Trở về đi, buổi tối sẽ mưa đó, trời đã tối rồi."

Lăng Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, xác thực, sắc trời âm trầm, mây đen giăng đầy, giống như thật sự sắp mưa, không biết rõ vì cái gì, nhìn thời tiết này, trong lòng cô không hiểu liền có một loại dự cảm xấu...

1 comment: