Kẻ Thù Bên Gối - Chương 290

Blue starburst | Flickr - Photo Sharing!

"Gâu gâu - - "

Một tràng âm thanh quen thuộc truyền đến, Lăng Tuyết vô ý thức quay đầu nhìn lại, Bánh Bao  xông tới chỗ cô.

"Bánh Bao !" Lăng Tuyết mừng rỡ hô to, cúi người xuống muốn ôm lấy Bánh Bao giống như trước.

Nhưng mà Bánh Bao hôm nay giống như đặc biệt hưng phấn kích động, giống như nổi điên xông qua đến, bởi vì dùng sức quá mạnh, bỗng chốc làm Lăng Tuyết đụng ngã trên mặt đất.

"Lăng tiểu thư!"

Lôi Vân lập tức tiến lên xua đuổi Bánh Bao, nhưng mà Bánh Bao lại hướng cô ấy bổ nhào lên cắn, một người một chó cứ như vậy vướng mắc đánh nhau.

Lãnh Thanh Mặc lập tức đỡ dậy Lăng Tuyết, căng thẳng kiểm tra trên người cô có bị thương không.

"Bụng đau quá."

Lăng Tuyết chau mày, sắc mặt tái nhợt, mặc dù vừa rồi lúc bị ngã xuống phía sau là đất, cái mông, chân, còn có hai tay trầy da rất nhỏ, nhưng mà bụng cô cũng bị Bánh Bao tác động một lực rất mạnh, cho nên hiện tại bị đâu dữ dội.

"Chó điên, tao giết mày."

Một tiếng gầm lên truyền đến, Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại, Lôi Vân dùng đầu gối húc vào bụng Bánh Bao, hai tay gắt gao bóp cái cổ Bánh Bao, giống như muốn đem Bánh Bao bóp vậy.

"Dừng tay." Lăng Tuyết vội vàng hô to, "Mau dừng tay."

Lôi Vân buông lỏng tay, nhưng mà vì để tránh cho Bánh Bao lần nữa làm tổn thương Lăng Tuyết, một cước đem Bánh Bao đá văng ra.

"Cô làm cái gì?" Lăng Tuyết tiến lên chất vấn, "Cô tại sao phải đá nó?"

"Nó làm cô bị thương" Lôi Vân chau mày.

"Không phải, chó này là do tôi nuôi, nó vừa rồi chỉ là quá mức kích động, cho nên mới mất khống chế." Lăng Tuyết giải thích, "Nó cũng không muốn làm tôi bị..."

"Gào! Ngao ngao ngao!"

Lăng Tuyết lời nói còn chưa nói hết, Bánh Bao lại hướng về phía cô nhào tới, Lôi Vân lập tức ngăn cản trước mặt Lăng Tuyết, Lãnh Thanh Mặc dùng một loại ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Bánh Bao, Bánh Bao nhìn anh ta, phảng phất có một loại cảm giác sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, sau đó quay đầu bỏ chạy.

"Bánh Bao ..." Lăng Tuyết muốn gọi Bánh Bao lại, nhưng mà Bánh Bao đã chạy xa, hơn nữa bụng cô có cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, sắc mặt hết sức khó coi.

"Lăng tiểu thư, cô sao vậy ?" Lôi Vân cuống quít đỡ lấy Lăng Tuyết, quay đầu lại hô to, "Mau gọi bác sĩ. ."

Lãnh Thanh Mặc ôm lấy Lăng Tuyết, Lôi Vân lập tức bắt lấy tay anh ta: "Anh làm cái gì?"

"Tôi muốn kiểm tra một chút, tôi là bác sĩ." Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói.

"Ai biết anh có phải có ý tốt hay không?" Lôi Vân đề phòng trừng mắt anh, "Con chó là do anh mang tới."

"Lôi Vân, đó là chó của tôi." Lăng Tuyết cố hết sức nói, "Tôi tin tưởng Thanh Mặc không hại tôi."

"Nhưng mà..."

Lãnh Thanh Mặc trực tiếp bỏ qua tay Lôi Vân, ôm Lăng Tuyết lên xe, sau đó kiểm tra mạch tượng.

Lôi Vân lập tức đi theo lên xe bảo vệ Lăng Tuyết, mặt khác gọi một tùy tùng đứng ở bên cạnh xe, một người tùy tùng khác gọi điện thoại cho Thân Đồ Dạ bẩm báo tình huống.

Sau khi Lãnh Thanh Mặc kiểm tra mạch tượng, hỏi Lăng Tuyết: "Dưới thân có cảm thấy máu chảy hay không?"

"Không có." Lăng Tuyết lắc lắc đầu, "Cảm giác hiện tại giống như khá hơn một chút, không có đau như vừa rồi.

"Hẳn là động thai khí. Bất quá không có chảy máu, vấn đề hẳn là không lớn lắm." Lãnh Thanh Mặc thở phào nhẹ nhõm, "Bất kể như thế nào, nên đi bệnh viện kiểm tra một chút."

"Nhanh đi thôi." Lôi Vân vô cùng sốt ruột, "Nếu mà xảy ra chuyện gì, tôi làm sao giải thích với sự giao phó của Thân Đồ tiên sinh?"

"Lái xe đi." Lãnh Thanh Mặc quay đầu hướng tùy tùng ở bên cạnh xe ra lệnh.

Tùy tùng kia nhìn Lôi Vân, Lôi Vân gật gật đầu, đi lên ngồi kế bên tay lái, người tùy tùng khác đi đến hồi báo: "Sấm, điện thoại của chủ nhân đang bận, không gọi được."

"Chúng ta trực tiếp đi bệnh viện, sau đó lại gọi Thân Đồ tiên sinh." Lôi Vân ra lệnh, "cậu lên xe trước."

"Vậy chúng ta đi bệnh viện nào?" Tùy tùng hỏi.

"Đương nhiên đi bệnh viện Thánh Tâm." Lôi Vân trả lời, " bệnh viện kia rất thanh tĩnh, người phụ trách đều là người chúng ta quen biết, hơn nữa chủ nhân chắc cũng đang ở đó."

"Vâng, rõ." tùy tùng kia ngồi ở ghế lái phụ.

"Lãnh tiên sinh, anh còn không xuống xe sao?" Lôi Vân đề phòng nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc nhướng mày, dùng thủ ngữ nói: "Tôi là bác sĩ, có tôi ở trong xe chăm sóc cô ấy tương đối an toàn, nếu như cô ấy có cái gì khó chịu, tôi có thể xử lý bất cứ lúc nào."

"Nhưng mà..."

"Lôi Vân, Thanh Mặc sẽ không làm thương tổn tôi." Lăng Tuyết cố hết sức nói, "cô không nên làm chậm trễ thời gian nữa."

"Được rồi." Lôi Vân cũng không muốn làm trễ nãi nữa, đành phải thỏa hiệp.

Xe chạy về hướng Bệnh viện Thánh Tâm, Lôi Vân lo lắng gọi cho Thân Đồ Dạ, nhưng mà điện thoại vẫn không gọi được, rơi vào đường cùng, cô ấy chỉ gửi tin nhắn cho Thân Đồ Dạ: "Thân Đồ tiên sinh, Lăng tiểu thư vừa rồi ở cô nhi viện bị một con chó đụng ngã, hiện tại động thai khí, chúng tôi đang chạy tới bệnh viện Thánh Tâm, điện thoại của ngài vẫn không gọi được, nhìn thấy tin nhắn này thì gọi lại gấp."

Lôi Vân nghiêng đầu nhìn một chút Lăng Tuyết, cô có chút ít tiều tụy, nhưng mà khí sắc xem ra tốt hơn lúc nãy rất nhiều, giống như không có có cái gì đáng ngại.

Lãnh Thanh Mặc rót một ly nước ấm cho Lăng Tuyết uống, Lôi Vân lập tức quát khẽ: "Chờ một chút."

Lãnh Thanh Mặc dừng lại động tác, giương mắt nhìn cô ấy: "Làm gì?"

Lôi Vân đem ly nước trong tay anh ta kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề mới trả lại cho anh ta: "Có thể uống."

Lãnh Thanh Mặc từ trước đến nay không phát giận, nhưng mà hiện tại cũng không khỏi có chút ít không còn gì để nói, lúc Lăng Tuyết uống hết nước, anh ta cười lạnh hỏi: "Nghe nói cô trước kia là tùy tùng bên người của Thân Đồ bộ trưởng?"

"Đúng" Lôi Vân thẳng thắn trả lời, "Tôi mười bảy tuổi liền đi theo bộ trưởng đại nhân, là bộ trưởng đại nhân một tay bồi dưỡng nên."

"Bộ trưởng đại nhân chỉ dạy cô làm một người vệ sĩ, nhưng không có dạy cô làm một người thuộc hạ thật sự ở bên người." Lãnh Thanh Mặc lạnh lùng nhìn cô ấy, "Cho dù cô không tin tôi, cũng có thể hiểu, dưới loại tình huống này, tôi sẽ không thể nào làm tổn thương Lăng Tuyết ."

"Tôi..."

"Lôi Vân." Lăng Tuyết nhíu mày nhìn Lôi Vân, "Thanh Mặc là người rất quan trọng với tôi, xin cô đối với anh ấy tôn trọng một chút."

Lôi Vân cúi đầu xuống, không có nhiều lời nữa.

Lãnh Thanh Mặc nắm tay Lăng Tuyết, khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, cô ấy mặc dù không đủ khôn khéo, nhưng dù sao trung thành và tận tâm."

Lăng Tuyết nhìn nhìn Lôi Vân, Lôi Vân không nhìn thấy thủ ngũ của Lãnh Thanh Mặc, cô dùng thủ ngữ trả lời anh ta: "Anh ngược lại khéo hiểu lòng người."

Lãnh Thanh Mặc cười, khóe mắt cong lên đường cong đẹp mắt, càng thêm thân thiết mê người.

Lăng Tuyết nhìn anh cười cười, cảm giác có chút ít mệt mỏi, dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, Lãnh Thanh Mặc đắp thảm mỏng lên cho cô, ôn nhu săn sóc.

Lăng Tuyết nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe được Lôi Vân gọi cho Thân Đồ Dạ, vẫn là không gọi được, Lôi Vân vô cùng sốt ruột, chỉ còn gọi cho Lôi Quân, ngược rất nhanh đã bắt máy.

Lôi Vân vội vàng nói: "Anh, em gọi cho Thân Đồ tiên sinh không được, liên tục báo máy bận, anh ở cùng ngài ấy sao?"

"Không có, anh ở bên ngoài làm việc, chủ nhân vừa rồi nhận điện thoại, hẳn là đi bệnh viện, như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

"Lăng tiểu thư xảy ra chút chuyện, hiện tại cũng không nghiêm trọng lắm, chúng ta đang trên đường đến bệnh viện, Thân Đồ tiên sinh ở bệnh viện nào?"

"Ở bệnh viện Thánh Tâm." Lôi Quân nói, "Lăng tiểu thư hiện tại như thế nào? Cô ấy có thể ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì, em nên bảo vệ tốt cho cô ấy"

"Ta biết rõ." Lôi Vân đáp lại, "Anh yên tâm đi, em sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện. Nếu như Thân Đồ tiên sinh đã ở bệnh viện Thánh Tâm, vậy chúng ta liền trực tiếp đi qua, đến chỗ đó cũng giống có thể tìm được ngài ấy vậy."

"Tốt. Em gửi tin nhắn đi, đợi lát nữa nhìn thấy sẽ trả lời em, anh đi làm việc trước đã."

"Được"

Lôi Vân cúp điện thoại, nhìn nhìn Lăng Tuyết, cho rằng Lăng Tuyết đã ngủ.

Lăng Tuyết nhắm mắt lại, nằm thẳng nghỉ ngơi, kỳ thật căn bản cũng không có ngủ, tâm tình của cô rất phức tạp, lúc này Thân Đồ Dạ vì sao lại ở bệnh viện Thánh Tâm? Chẳng lẽ lại là đi thăm Nhan Nhược Hi? ? ? anh ấy ngày đó không phải đã cùng Nhan Nhược Hi nói rõ ràng sao? Như thế nào vẫn là dây dưa không rõ?

Lãnh Thanh Mặc ngồi ở một bên pha trà, Lôi Vân một tấc cũng không rời khỏi Lăng Tuyết, rất sợ Lãnh Thanh Mặc làm tổn thương Lăng Tuyết.

Ở bệnh viện trong phòng bệnh, Thân Đồ Dạ nhíu mày nhìn Nhan Nhược Hi đập vỡ di động, còn đang khóc đến phát run, cảm giác rất hao tổn tâm trí.

"Vì cái gì? Các người tất cả đều biết rõ, tại sao phải gạt tôi? Vì cái gì? ?" Nhan Nhược Hi kích động gầm thét, "Các người muốn lừa gạt tôi tới khi nào?"

"Chị dâu, chị đừng nóng giận, chúng tôi không phải cố ý muốn gạt chị." Hoắc Phi Vân lo lắng khuyên bảo, " di chứng này của anh trai, chúng tôi đều cảm thấy rất thương tâm thật đáng tiếc, nhưng mà bác sĩ cũng không phải nói tuyệt đối không có cơ hội chữa khỏi a, chúng ta đều đang cố gắng, khẳng định có thể chữa lành."

"Em đừng có lừa mình dối người, vẫn đang an ủi chị?" Nhan Nhược Hi khóc nói, "Bác sĩ đương nhiên không sẽ không nói chuyện chết, chỉ cần người còn sống, bọn họ đối với bất luận bệnh tình như thế nào cũng sẽ không nói tuyệt đối, nhưng mà chị vừa rồi ở chỗ cửa phòng của viện trưởng nghe được mấy người bọn họ đang thảo luận tình trạng bệnh tình của anh em, nói tình trạng đó của anh em cơ bản không có trị khỏi được."

"Không thể nào..." Hoắc Phi Vân im lặng thất sắc, không biết nên đáp lại Nhan Nhược Hi như thế nào, chỉ còn xin Thân Đồ Dạ giúp đỡ, thấp giọng nói, "Thân Đồ, anh khuyên nhủ giùm chị dâu của em đi, trái tim của chị ấy không tốt, vạn nhất lát nữa bệnh tim tái phát có thể làm sao bây giờ?"

Thân Đồ Dạ nhìn Nhan Nhược Hi với ánh mắt có chút ít xa lạ, lần đầu tiên đối với cô ta có một loại cảm giác phiền chán: "Tôi không hiểu em tại sao phải kích động như thế? Hoắc Vân Phong có này loại di chứng, không phải do chính bản thân cậu ta tạo thành, mà do bị người khác hại. Em thân là vợ của cậu ấy, chẳng lẽ không nên an ủi cậu ấy, đau lòng cho cậu ấy sao? Thế nhưng còn ở đây lớn tiếng phát giận."

Ánh mắt Nhan Nhược Hi loạn một cái, cuống quít giải thích: "Em chỉ là tức các người đều gạt em. Còn tức anh lại ép chúng em thả tên Lăng Ngạo kia, là hắn đem Vân Phong hại thành cái bộ dáng này! ! !"

Nói xong câu nói kia, tâm tình cô ta lại lần nữa kích động - -

"Lúc trước Vân Phong căn bản không biết mình còn có bệnh này, nghĩ tới hắn dù sao không có có vấn đề lớn lao gì, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là khỏe rồi, cho nên mới phải đáp ứng anh thả người, hiện tại anh ấy biết rõ tình trạng của mình, anh ấy đã hối hận sắp chết rồi."

"Cái này ngược lại nói không có sai." Trong lòng Hoắc Phi Vân đầy căm phẫn nói, "Loại bệnh này rơi vào trên người đàn ông cũng khó có khả năng sẽ tha thứ, huống chi là anh của em là một người kiêu ngạo như thế. Lăng Ngạo cái tên đầu sỏ gây nên chuyện thế nhưng lại không có bị trừng phạt gì, đến bây giờ còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thật sự là quá phận ."

1 comment: