Kẻ Thù Bên Gối - Chương 291

Flower via www.Facebook.com/PurpleIsWho

"Hoắc Phi Vân!" Thân Đồ Dạ lạnh lùng quát.

Hoắc Phi Vân mau ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa.

"Như thế nào? Em ấy nói sai sao?" Nhan Nhược Hi một chút cũng không sợ Thân Đồ Dạ, người gây sự chất vấn, "Vốn chính là Lăng Ngạo đem Vân Phong hại thành dạng này, nếu không phải là Vân Phong mạng lớn, chỉ sợ sớm đã chết ở trên tay hắn. Hắn làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, còn không cho người khác nói sao?"

"Nhược Hi, em biết ý tôi không phải là như vậy." Thân Đồ Dạ rất là nén giận, " chuyện của Lăng Ngạo tôi đã sớm thảo luận với Hoắc Vân Phong, tôi nói qua, đợi đến thời nhất định, tôi sẽ đem Lăng Ngạo giao cho cảnh sát, để hắn chịu trách nhịêm trước luật pháp."

"Thời cơ nhất định là lúc nào?" Nhan Nhược Hi buồn cười chất vấn, "Năm nào tháng nào?"

"Nếu như em tới tìm tôi chính là vì hỏi vấn đề này, vậy tôi có thể không trả lời." Thân Đồ Dạ lười phải nói tiếp với cô ta, xoay người muốn đi.

Hoắc Phi Vân vừa nhìn tình huống này, lập tức hướng Nhan Nhược Hi nháy mắt, Nhan Nhược Hi kích động khóc kêu: "Anh đi, anh đi, anh không cần phải để ý đến em, hiện tại đi đi! ! !"

Thân Đồ Dạ dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nhìn Nhan Nhược Hi: "Em đến cùng muốn thế nào?"

Nhan Nhược Hi khóc nói: "Em không hiểu tại sao anh phải che chở tên tội phạm kia như vậy? Hắn hại Vân Phong, phá hủy hạnh phúc của em."

"Vấn đề này vừa rồi tôi đã trả lời qua." Thân Đồ Dạ đã có chút ít phiền chán, "Em hiện tại muốn tôi phải làm sao bây giờ?"

"Em nào dám muốn anh làm gì?" Nhan Nhược Hi kích động chỉ trích, "Anh là người cao cao tại thượng Thân Đồ Dạ, anh muốn thế nào liền thế đó, anh không muốn để ý nguyên tắc, chẳng phân biệt được gì mà đi bảo vệ cô gái kia, em còn có thể như thế nào?"

Thân Đồ Dạ không muốn nghe tiếp, anh cảm thấy rất phiền, xoay người muốn đi.

Hoắc Phi Vân nóng nảy, cuống quít trách cứ: "Chị dâu, chị không nên như vậy đối Thân Đồ, anh ấy cũng là có nỗi khổ tâm, có chuyện gì ngồi xuống nói với nhau."

Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tên tùy tùng chạy đến đây bẩm báo: "Hoắc tiểu thư, Hoắc tiểu thư, không tốt lắm! Hoắc tiên sinh biết bệnh tình của mình, hiện tại tâm tình hết sức kích động, ở trong phòng bệnh đại phát giận, các người mau qua xem một chút đi!"

"Tại sao có thể như vậy?" Hoắc Phi Vân mặt liền biến sắc, sợ hãi vội vàng đi theo tùy tùng đi ra ngoài.

Nhan Nhược Hi cũng vội vội vàng vàng theo ở phía sau.

Thân Đồ Dạ đành phải đi theo xem một chút.

Đoàn người đi đến bên ngoài phòng bệnh của Hoắc Vân Phong, xa xa chỉ nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh này nọ ngã phá hư và tiếng rống giận kích động: "Biến, biến, các người tất cả đều cút cho ta - - "

Hoắc Phi Vân mở cửa phòng, một thứ gì đột nhiên liền đập tới.

Hoắc Phi Vân vô ý thức né tránh, mà theo sát phía sau là Nhan Nhược Hi lại chưa kịp tránh đi, thiếu chút nữa bị kia cái bình hoa nện vào, còn tốt là Thân Đồ Dạ phản ứng đúng lúc, bỗng chốc đem Nhan Nhược Hi cấp kéo ra, cái bình hoa kia đập ở trên tường, mới không có làm ai bị thương, nhưng Nhan Nhược Hi đã dọa hỏng .

Hoắc Phi Vân tức giận trách mắng: "anh, anh là làm sao vậy? Nổi điên làm gì?"

"Các người tới làm gì? Ra ngoài, đều ra ngoài."

Hoắc Vân Phong nhìn Nhan Nhược Hi một cái, trong lòng lại không có tư vị gì, giờ khắc này, anh ta vô pháp mặt đối mặt với bất kỳ người nào, nhất là vô pháp đối mặt với Nhan Nhược Hi.

"Anh..." trong lòng Hoắc Phi Vân đang vô cùng gấp gáp, lại không biết khuyên anh ta như thế nào.

Nhan Nhược Hi nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Vân Phong, trong lòng rất là khổ sở, một câu nói cũng nói không nên lời.

Thân Đồ Dạ ngược lại thật bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn anh ta: "Đây cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, chỉ cần người còn sống, có bệnh gì mà không thể chữa lành, không cần nghĩ quá nhiều. Hoắc Vân Phong, cậu bình tĩnh một chút!"

"Tỉnh táo?" Hoắc Vân Phong trào phúng cười, kích động nói, "Cậu bảo tôi làm sao tỉnh táo? Tôi hiện tại biến thành bộ dạng này, tôi một người đàn ông cũng không làm được, tôi còn tỉnh táo như thế nào? ?"

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Phong nói chuyện như vậy ở trước mặt Thân Đồ Dạ, ánh mắt mang một loại oán hận. Anh ta bình thường ở trước mặt Thân Đồ Dạ lúc nào cũng khúm núm, nhất mực cung kính, thậm chí là bộ dáng kém một bậc, nhưng mà lần này anh ta không có cách nào khống chế bộc phát.

Thân Đồ Dạ nhướng mày, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Phong, cái gì cũng chưa nói.

Cố Huy có chút ít nhìn không được, thật sự chuẩn bị nói cái gì, Hoắc Phi Vân đã mắng trước : "Anh, anh bị hồ đồ rồi sao? Sao có thể nói chuyện với Thân Đồ như vậy? Anh biến thành như vậy là do anh ấy làm sao? Anh ấy vẫn luôn giúp chúng ta, anh sao có thể vong ân bội nghĩa?"

"Có nhiều tiền và địa vị hơn nữa cũng không thể nào đổi lại sức khỏe cho anh." Hoắc Vân Phong bi thương cúi đầu xuống, âm thanh đều có chút nghẹn ngào, "Có được thì có ích lợi gì? hiện tại anh biến thành cái bộ dạng này, có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi trở lại..."

"Vân Phong, anh không nên như vậy..."

Nhan Nhược Hi khóc rất thương tâm, lại không biết phải an ủi Hoắc Vân Phong như thế nào, vốn là bởi vì cô không thể sinh con, Hoắc Vân Phong cũng đã bị đả kích lớn, hiện tại anh ta lại bị như vậy, đây không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí.

"Các người đều đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút." Hoắc Vân Phong xoay người đưa lưng về phía Nhan Nhược Hi, không muốn nói chuyện.

"Chị dâu..." Hoắc Phi Vân nhẹ nhàng kéo Nhan Nhược Hi rời đi.

Tất cả mọi người yên lặng rút khỏi gian phòng, Thân Đồ Dạ nhìn những mãnh vỡ trong phòng, trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng mà nghĩ Hoắc Vân Phong không phải yếu đuối như vậy, là người không chịu nổi một kích, chắc sẽ không lựa chọn loại ngu xuẩn phương thức tự sát này để kết thúc sinh mệnh của mình.

Nghĩ tới đây, Thân Đồ Dạ cũng không có nhiều lời, yên lặng rời khỏi phòng.

Nhan Nhược Hi che đôi môi, khóc bù lu bù loa.

Mắt của Hoắc Phi Vân cũng hồng hồng, hai người phụ nữ trong lòng đều có oán hận, Hoắc Phi Vân chính là giận mà không dám nói gì, mà Nhan Nhược Hi giận dữ trừng mắt Thân Đồ Dạ: "Anh thấy chưa, Vân Phong hiện tại cũng biến thành dạng này, anh còn muốn che chở tội phạm, trong lòng anh lẽ nào không áy náy sao?"

Thân Đồ Dạ không muốn cùng cô ta nói tiếp, cảm thấy cái đề tài vòng tới vòng lui đều không có có ý gì, vì vậy nói sang chuyện khác nói: "Tôi đi trước, các các người chăm sóc cậu ấy cho tốt."

"Thân Đồ..." Hoắc Phi Vân còn muốn nói gì, Thân Đồ Dạ trực tiếp rời đi, vừa đi vừa hướng Cố Huy phân phó, "Điện thoại di động bị tôi ném hư, mau chóng cho người mang tới."

"Vâng" Cố Huy đáp lại, "Sớm đã cho người ta đi lấy điện thoại mới, cho sim vào là sử dụng được rồi."

"Gọi cho Lôi Vân, hỏi một chút Lăng Tuyết như thế nào."

Thân Đồ Dạ rất nhớ Lăng Tuyết, lo lắng an nguy của cô, hôm nay cô đi gặp Lãnh Thanh Mặc, cũng không biết Lãnh Thanh Mặc sẽ giở trò gì.

Lúc này, bọn họ đã vào thang máy...

"Được" Cố Huy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi Lôi Vân, lúc này, Lôi Quân gọi tới  trước, cậu ta lập tức tiếp nghe, "Lôi Quân, có việc gì?"

" Điện thoại của chủ nhân sao không gọi được? Xảy ra chuyện gì?" Lôi Quân lo lắng hỏi.

"Chủ nhân không có việc gì, di động bị ngài ấy ném hư." Cố Huy nói, "Các người có chuyện gì gọi cho tôi cũng giống như vậy, như thế nào? Có chuyện muốn bẩm báo? Tôi đưa di động cho chủ nhân."

"Không có việc gì thì tốt." Lôi Quân thở phào nhẹ nhõm, "Tôi không có chuyện gì bẩm báo. Vừa rồi Lôi Vân gọi điện thoại cho tôi, nói liên lạc không được với chủ nhân, còn nói Lăng tiểu thư ở cô nhi viện xảy ra chút chuyện, hiện tại đang trên đường đưa đi bệnh viện..."

"Cái gì? Lăng tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Cố Huy vội vàng hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?" Thân Đồ Dạ lập tức lấy di động, "Lăng Tuyết xảy ra chuyện gì ?"

"Chủ nhân ngài đừng lo lắng, Lôi Vân nói chuyện không lớn, đang trên đường chạy tới bệnh viện."

Lôi Quân ở đầu bên kia điện thoại giải thích, "Lôi Vân nói Lăng tiểu thư bị một con chó đụng phải một cái, có chút ít không thoải mái, nhưng mà con bé lúc gọi điện thoại cho tôi nói đã không có đáng ngại, tôi vừa rồi gửi tin nhắn hỏi nó, nó nói hiện tại Lăng tiểu thư đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa lập tức sắp đến bệnh viện ."

"Đến bệnh viện nào?" Thân Đồ Dạ vội vàng hỏi.

"Bệnh viện Thánh Tâm." Lôi Quân nói, "Bởi vì biết rõ ngài ở chỗ đó, cho nên liền trực tiếp đi qua."

"Được rồi, tôi gọi Lôi Vân."

Thân Đồ Dạ cúp điện thoại, lúc này, đúng lúc thang máy đến, anh một bên bước nhanh đi ra ngoài một bên gọi cho Lôi Vân, điện thoại còn chưa gọi được, sau lưng liền vang lên tiếng kêu to: "Thân Đồ tiên sinh..."

Thân Đồ Dạ vô ý thức quay đầu nhìn lại, là tùy tùng của Hoắc gia, bộ dạng rất gấp: "Thân Đồ tiên sinh, Thiếu phu nhân té xỉu, bệnh tim tái phát, Hoắc tiểu thư xin ngài đi xem một chút."

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ sửng sốt, "mới vừa rồi còn thật tốt, sao đột nhiên liền bệnh tim tái phát ?"

"Thiếu phu nhân hôm nay liên tục tâm tình kích động, lúc ngài đi sau đó cô ấy liền khóc suốt, càng khóc càng đau lòng, sau đó khóc khóc đến bệnh tim tái phát, hiện tại đã đưa đến phòng cấp cứu, ngài vội vàng đi xem một chút đi."

Tùy tùng vội vàng thúc giục, "Lần trước bác sĩ đã nói, tình trạng của thiếu phu nhân rất không lạc quan, nếu mà lại tái phát, rất có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại Hoắc tiên sinh biến thành dạng này, Hoắc tiểu thư không dám cho anh ta biết, ngài …bất kể, kia Thiếu phu nhân liền..."

Thân Đồ Dạ đành phải một lần nữa trở về trên lầu, đi hai bước, hắn nhớ tới di động còn ở gọi điện thoại, lập tức cầm lấy di động nhìn xuống, phát hiện di động đã chuyển được, vì vậy hô, "Lôi Vân!"

"Thân Đồ tiên sinh, tôi ở đây." Lôi Vân đáp lại, "Chúng tôi đang trên đường, Lăng tiểu thư nàng..."

"Cô ấy như thế nào?" Thân Đồ Dạ vội vàng hỏi.

"Tình huống bây giờ còn tính ổn định, nhưng mà lúc trước cô ấy ở cô nhi viện bị một con chó đụng phải một cái, khi đó sắc mặc nhìn không tốt, còn nói đau bụng, cho nên..."

"Cô đem địa chỉ gửi lại đây, tôi cho Cố Huy lập tức đi tới xử lý."

"Được"

...

Cúp điện thoại, Thân Đồ Dạ đưa điện thoại di động dạy cho Cố Huy, "Cậu vội vàng cho người đi xem một chút, nếu mà bị ngăn ở trên đường, tìm bộ giao thông."

"Vâng, tôi biết rõ nên xử lý như thế nào." Cố Huy đáp lại, "Ngài yên tâm đi, trước đi lên xem một chút, có chuyện tôi sẽ liên lạc với ngài. A Văn, A khải, các cậu ở lại với chủ nhân, nếu là có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. Di động của chủ nhân bị hư, nếu có chuyện thì gọi tôi."

"Vâng, biết rõ"

"Nhanh đi. Không thể để cho Lăng Tuyết xảy ra chuyện gì được."

Thân Đồ Dạ thúc giục.

"Vâng." Cố Huy lập tức mang người vội vã rời đi.

Thân Đồ Dạ nhìn bóng lưng cậu ta, trong lòng rất thấp thỏm, lúc nào cũng bất an, nhưng mà nghĩ đến Nhan Nhược Hi có nguy hiểm đến tính mạng, anh vẫn là không thể không trở về tra xét.

1 comment: