Kẻ Thù Bên Gối - Chương 292

Lotus flower

Cố Huy mang người vội vội vàng vàng chạy qua giúp Lăng Tuyết, mà đồng thời, Thân Đồ Dạ cũng đi theo tùy tùng vào thang máy đi thăm Nhan Nhược Hi.

Cứ như vậy ngắn ngủi vài phút thời gian, trong lòng hắn vô cùng rối rắm, vừa rồi nghe tùy tùng của Hoắc gia bẩm báo tình huống của Nhan Nhược Hi, mà đồng thời, anh cũng biết rõ tình hình hiện tại của Lăng Tuyết, trong lòng quen có tiêu chuẩn cân nhắc anh lại vô ý thức cho rằng, anh phải trước giúp tình huống nghiêm trọng, nhưng mà bây giờ yên tĩnh, trong đầu hắn nhiều lần hiện lên thân ảnh Lăng Tuyết...

Lăng Tuyết mới là người phụ nữ của anh, cô xảy ra chuyện, mặc kệ có nghiêm trọng không, anh đều phải đi trước cứu cô, không chỉ có bởi vì anh yêu cô, hơn nữa cô và đứa nhỏ trong bụng đều là trách nhiệm của anh, anh nhất định phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Nghĩ tới đây, Thân Đồ Dạ lập tức duỗi tay đi ấn thang máy, tùy tùng kinh ngạc hỏi: "Thân Đồ tiên sinh, còn chưa tới đâu, ngài này là..."

"Tôi muốn đi tìm Lăng Tuyết."

Thân Đồ Dạ không ngừng ấn mở ra gặp, sốt ruột suy nghĩ phải nhanh một chút ra ngoài, Anh hiện tại chỉ muốn ngay lập tức đi tìm Lăng Tuyết, những người khác những chuyện khác đều cùng anh không quan hệ.

Tùy tùng Hoắc gia vội vàng khuyên nhủ: "Thân Đồ tiên sinh, thang máy cũng đã ấn lên lầu, sắp đến nơi rồi mới mở cửa, nếu đã cũng đã tới cửa, ngài vẫn nên đi xem một chút Thiếu phu nhân trước đi..."

"Nhược Hi không có việc gì, cô ấy chỉ là tâm tình kích động chịu kích thích, liền tính bệnh tim tái phát cũng chỉ là nhất thời khó chịu, không có nguy hiểm đến tính mạng, huống chi, ở đây là bệnh viện, có chuyện gì cũng có thể đúng lúc cứu trị, tôi lại không phải là bác sĩ, ở lại cũng vô ích."

Thân Đồ Dạ lúc nói chuyện, thang máy cũng đã đến trên lầu, anh trực tiếp đem tùy tùng Hoắc gia đẩy đi ra, sau đó ấn đóng khóa: "Nói cho Hoắc Vân Phong, để cậu ta đi chăm sóc Nhan Nhược Hi, đây là trách nhiệm của cậu ta."

Vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đã đóng kín, chở Thân Đồ Dạ thang máy chậm rãi xuống phía dưới.

Bên ngoài, tùy tùng Hoắc gia kinh ngạc đứng ở nơi đó, hồi lâu cũng không có phản ứng lại đây.

Cách đó không xa, Hoắc Phi Vân nhìn thấy hết thảy, sắc mặt càng thêm tối tăm trầm, đã đến cửa cũng không muốn đi qua, thấy rõ Thân Đồ Dạ đối với Nhan Nhược Hi căn bản cũng không có phần tâm ý  kia, tình cảm đã thay đổi chính là thay đổi, lại cũng không thể quay về.

Nhan Nhược Hi giá trị lợi dụng lại thiếu vài phần, người phụ nữ này cơ hồ không có có chỗ lợi gì ...

Thân Đồ Dạ dùng di động của tùy tùng gọi Cố Huy, điện thoại luôn bận, anh nhìn tùy tùng phân phó nói: "gọi Lôi Vân, hỏi một chút hiện tại đang ở đâu, chúng ta trực tiếp đuổi đi qua."

"Vâng" Tùy tùng đang chuẩn bị gọi điện thoại, này lúc, Cố Huy điện đã trả lời, tùy tùng liền tranh thủ đưa di động giao cho Thân Đồ Dạ, "Chủ nhân."

Thân Đồ Dạ tiếp qua di động: "Alo!"

"Chủ nhân, tôi đã đón được Lăng tiểu thư, tình trang bây giờ còn tính ổn định, chúng ta lập tức liền đến bệnh viện ."

"Vậy là tốt rồi." Thân Đồ Dạ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đã xuống lầu, các người ở đâu, tôi tới tìm các người."

"Cửa Bắc."

"Được"

...

Cúp điện thoại, Cố Huy nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết: "Lăng tiểu thư, ngài hiện tại tin tưởng đi? Chủ nhân thật rất quan tâm ngài. Hắn cũng đã xuống lầu tìm đến ngài .. ."

"Không phải là quay đầu lại đi tìm Nhan Nhược Hi sao?"

Lăng Tuyết mới vừa mới nghe được Lôi Vân cùng Thân Đồ Dạ trò chuyện, tự nhiên cũng liền nghe được đầu bên kia điện thoại, Thân Đồ Dạ cùng Hoắc gia tùy tùng đối thoại.

"Nhan tiểu thư an nguy dĩ nhiên quan trọng, nhưng mà dù thế nào chuyện quan trọng nhất cũng không sánh bằng ngài a." Cố Huy nghiêm túc nói, "Ở trong lòng chủ nhân, ngài mới là quan trọng nhất."

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết trầm mặc, mới vừa mới nghe được đầu bên kia điện thoại Thân Đồ Dạ muốn quay đầu đi tìm Nhan Nhược Hi, cô thật sự là trong lòng chợt lạnh, khi đó liền thất vọng đau khổ, nhưng mà bây giờ biết rõ Thân Đồ Dạ quyết định trước tìm đến cô, trong lòng cô mới được an ủi.

Chỉ là không biết rõ vì cái gì, Lăng Tuyết thủy chung vẫn là mơ hồ bất an, luôn cảm thấy vẫn sẽ có cái gì chuyện không tốt xảy ra...

Hiện tại bụng đã không đau nữa, dưới thân cũng không có dấu hiệu chảy máu, dựa theo Lãnh Thanh Mặc đã nói hẳn không phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng mà cô lại cảm thấy trong lòng buồn bực, chán ghét, cảm giác vô lực mệt lả, giống như cảm giác bị say xe nghiêm trọng.

Mặc dù cô đã ở trong xe ngồi thật lâu, nhưng cũng không bị choáng thành dạng này?

Cô hiện tại chỉ muốn mau đến bệnh viện, mặc dù lúc trước đã từng nghĩ tới không cần đứa bé này, nhưng mà bây giờ thật sự có khả năng sắp mất đi, cô liền có một loại bản năng của người mẹ bộc phát ra, cô rõ ràng minh bạch, cô không muốn mất đi đứa bé này...

Lãnh Thanh Mặc nắm chặt tay Lăng Tuyết, dùng thủ ngữ nói với cô: "Đừng lo lắng, có anh ở đây, sẽ không để cho em xảy ra việc gì."

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, giơ giơ lên khóe môi, muốn làm cho mình biểu hiện ra thoải mái một chút, nhưng mà dáng tươi cười cũng rất cứng ngắc.

Cố Huy phòng bị nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc, rất sợ anh ta động đến Lăng Tuyết, đồng thời, cậu ta cũng cảm thấy hôm nay rất kỳ quặc, vì vậy hỏi thăm Lôi Vân: "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Lăng tiểu thư tại sao ở cô nhi viện mà cũng gặp được nguy hiểm?"

"Chuyện là..."

Lôi Vân kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra nói cho Cố Huy, không có bỏ qua bất luận cái gì chi tiết.

Cố Huy nghe những chi tiết này, nhìn Lãnh Thanh Mặc lại là hoài nghi, Bánh Bao gần đây đều là do Lãnh Thanh Mặc trông giữ, nếu như mất khống chế nổi điên, rất có thể là cùng Lãnh Thanh Mặc có quan hệ, nhưng mà cậu quan sát Lãnh Thanh Mặc thần sắc giống như lại thật bình tĩnh rất bình tĩnh, cũng không có cái gì khác thường.

Bất quá vì vì an toàn, Cố Huy muốn điều tra kỹ, lúc này liền gửi tin nhắn phân phó tùy tùng mang bác sỹ thú y đi cô nhi viện tìm Bánh Bao, kiểm tra có hay không có bệnh gì, hoặc là uống lộn thuốc gì.

Ấn theo lẽ thường mà nói, sủng vật sẽ không công kích chủ nhân của mình, cho dù thật lâu không gặp, cái loại kiên nhẫn đó cũng khó có khả năng sẽ cải biến, trừ phi là bị bệnh gì, hoặc là uống thuốc, mới không khống chế được.

Lăng Tuyết nhắm mắt lại dựa vào ghế ngồi, cả người hết sức yếu ớt, không có lưu ý đến Cố Huy đang làm gì. Mà Lãnh Thanh Mặc thấy Cố Huy hỏi thăm Lôi Vân, sau đó gửi tin nhắn phân phó công việc, với chỉ số thông minh của anh ta, không thể nào không biết Cố Huy là đang điều tra chuyện này, nhưng mà anh ta vẫn như cũ không có có phản ứng gì.

Lẽ nào chuyện này thật sự không quan hệ với anh ta?

Cố Huy cảm thấy rất nghi hoặc...

Ở bệnh viện, Hoắc Phi Vân đi vào phòng bệnh, lạnh lùng nói: "Không cần ngụy trang nữa, Thân Đồ sẽ không tới."

"Cái gì?" Nhan Nhược Hi lập tức từ trên giường bệnh lật lên hỏi, "Anh không phải là chưa đến sao? ?"

"Ha ha!" Hoắc Phi Vân lạnh lùng cười, "Thang máy cũng đã mở ra, anh ấy đem người em phái đi đẩy ra, tự mình lại ấn thang máy đi xuống."

"Vì cái gì?" Nhan Nhược Hi quả thực không thể tin được vào tai của mình, "Lẽ nào anh ấy mặc kệ sự sống chết của chị sao? Em phái người đi có nói rõ ràng hay không? Có phải nói bậy cái gì hay không?"

"Em núp trong bóng tối nghe được rõ ràng rành mạch, như thế nào có thể sai được?" Hoắc Phi Vân nhàn nhạt nói, "A Thành nói tình trạng của chị rất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm tính mạng, nhưng đồng thời lúc đó, anh ấy biết rõ Lăng Tuyết cũng không thoải mái, cho nên liền quay đầu đi tìm Lăng Tuyết ."

"Lăng Tuyết Lăng Tuyết, lại là Lăng Tuyết." Nhan Nhược Hi đã bị chọc giận đến điên, "Lẽ nào trong mắt của anh ấy cũng chỉ có một người là Lăng Tuyết sao? Chúng ta vài chục năm tình cảm trong lòng anh không đáng giá được nhắc tới như vậy sao?"

Hoắc Phi Vân lạnh lùng nhìn Nhan Nhược Hi: "Trước kia em cho rằng chị là người quan trọng nhất trong lòng Thân Đồ, hiện tại mới phát hiện, cái này hết thảy chẳng qua là ảo giác mà thôi, rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi, tình cảm của Thân Đồ đối với chị cũng sớm đã bị phai mờ rồi, đáng tiếc chị còn đắm chìm trong đó..."

Nhan Nhược Hi hai mắt đẫm lệ, không phản bác được.

"Đương nhiên, cái này hết thảy đều là vì Lăng Tuyết kia." Hoắc Phi Vân uyển chuyển nói "Nếu như không có cô ta, Thân Đồ sẽ không nhanh thay lòng như vậy."

"Đúng, tất cả đều là bởi vì Lăng Tuyết, đều là do cô ta phá hủy hạnh phúc của chị."

Nhan Nhược Hi tâm tình bỗng chốc trở nên kích động, "Cô ta đầu tiên là cướp đi Thân Đồ, về sau còn giật giây bạn bè mưu hại Vân Phong, chị sẽ không tha thứ cho cô ta."

Lúc này, di động của Hoắc Phi Vân vang lên, tùy tùng gọi điện thoại tới bẩm báo: "Hoắc tiểu thư, Thân Đồ tiên sinh lại trở lại, nghe nói là Lăng tiểu thư không thoải mái, đi đến bệnh viện trị liệu."

"Tôi biết rồi, các người cẩn thận chào hỏi, ngàn vạn đừng thất lễ." Hoắc Phi Vân phân phó, "Nếu là Thân Đồ hỏi tới, ngươi biết nên nói như thế nào?"

"Vâng tôi biết rõ, ngài yên tâm."

"Vậy là tốt rồi." Hoắc Phi Vân nghiêng mắt nhìn Nhan Nhược Hi một cái, nói, "Tôi sẽ không qua đó, có việc bất cứ lúc nào cũng phải bẩm báo."

"Vâng"

Cúp điện thoại, Hoắc Phi Vân lập tức đi tới mở cửa phòng, nói với y tá bên ngoài: "Mau để cho bác sĩ Putte chạy tới với bọn họ."

"Vâng" Y tá lập tức đi gọi người.

Đóng cửa lại, Hoắc Phi Vân nghiêm túc nói: "Chị dâu, bây giờ không phải là lúc tức giận. Thân Đồ đã trở lại bệnh viện, chúng ta dựa theo nguyên kế hoạch tiến hành, lúc này màn diễn, chị nhất định phải phối hợp với em diễn thôi!

Chị nên biết, vận mệnh của Hoắc gia hiện tại được giữ ở trên tay chị, anh tôi biến thành cái bộ dáng này, tất cả đều là do Lăng Tuyết ban tặng, cô ta giật giây Lăng Ngạo âm mưu hại anh tôi, không phải là muốn thay vị trí Hoắc gia chúng ta sao?

Chị xem một chút, tập đoàn Cung thị vốn là cái thứ gì? Cái gì cũng đều không phải, Lăng Tuyết leo lên Thân Đồ sau đó, Thân Đồ trực tiếp giúp cô ấy xử lý công ty, Cung thị hôm nay là phát triển không ngừng.

Mà chúng ta thì sao? Trước khi xảy ra những chuyện kia, ngũ đại gia tộc phân tán, phá sản phá sản, mấy ngày hôm trước Bạch gia cũng gặp chuyện không may, Hoắc gia chúng ta cũng là tràn ngập nguy cơ.

Nếu mà chúng ta ngồi chờ chết, về sau Hoắc gia sẽ không có đất dung thân, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, không thể để Lăng Tuyết đạp trên đầu chúng ta."

"Uh uh uh, chị biết rõ." Nhan Nhược Hi gật đầu liên tục, "Mặc dù chị không hiểu chuyện công ty, nhưng chị cũng phải vì Vân Phong đòi lại một cái công đạo."

"Chị có thể n nghĩ hư thế thì quá tốt." Hoắc Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, "Hiện tại em ở trước mặt Thân Đồ cơ hồ sẽ không có cái gì tư cách nói chuyện, cũng chỉ có chị còn có thể ảnh hưởng đến anh ấy, Hoắc gia hoàn toàn dựa vào chị."

"Chị biết rõ, chị đều nghe em."

Nhan Nhược Hi đã quyết định bất cứ giá nào, nhất định giúp Hoắc Phi Vân cứu vớt Hoắc gia, vì Hoắc Vân Phong lấy lại công đạo, kỳ thật quan trọng hơn là, cô ta cũng chịu không nổi Thân Đồ Dạ đem phần tình cảm độc nhất vô nhị kia toàn bộ đều chuyển dời đến trên người Lăng Tuyết.

Cô ta không thể tiếp nhận được sự thật này...

1 comment: